Chương trước
Chương sau
 "Quả nhiên, trong một khoảng cách nhất định sinh mệnh quỷ dị này không công kích mình." Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng. 

 Đánh chết nhiều sinh mệnh quỷ dị Thần Tôn Cảnh đỉnh phong như vậy, công đức ngũ sắc trong đầu hắn hiện tại tuyệt đối vượt xa mọi người ở đây, thậm chí tất cả mọi người chung quanh cộng lại cũng không nhiều như hắn. 

 Nhiều công đức ngũ sắc như vậy, đủ để cho sinh mệnh quỷ dị cấp độ Thế Giới Cảnh này buông xuống một ít địch ý với hắn! 

 Lúc này những cánh tay kia trên cơ bản sẽ không đánh về phía hắn. 

 Xoẹt... 

 Bỗng nhiên dao động chớp động, sau đó sương mù màu đen chung quanh lại nhanh chóng tiêu tán. 

 "Aaaa!!!" 

 “Aaaa!!!." 

 Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, lúc này động tác của sinh mệnh quỷ dị Thế Giới Cảnh rõ ràng trở nên không hỗn loạn nữa, cánh tay huy động, mỗi một đạo huy động đều đại biểu cho một vị thiên tử chi kiêu bỏ mạng. 

 "Không tốt, sương mù màu đen này mất đi tác dụng rồi." 

 “Mau đi!” 

 Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt mọi người chung quanh đột nhiên biến đổi. 

 Sương mù màu đen này thậm chí chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi, mà lúc này cơ hồ tất cả thiên tử chi kiêu đều tiến vào phạm vi trấn thủ của sinh mệnh quỷ dị Thế Giới Cảnh. 

 “Kiếm Thương Nguyên, ngươi đây là cố ý?” Huyền Thiên nổi giận nói. 

 Nghe vậy, sắc mặt Kiếm Thương Nguyên lại rất bình tĩnh, nói: "Huyền Thiên, quả Thiên Đạo ở chỗ này, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi, ta cũng không có phân phó mọi người làm cái gì." 

 Lúc này Kiếm Thương Nguyên ở một chỗ, thân ảnh không ngừng chớp động, tránh né công kích của cây Thiên Đạo. 

 Ánh mắt anh ta lóe lên, tựa hồ đang tính toán cái gì đó. 

 \- Hừ! Huyền Thiên hừ lạnh một tiếng, trong mắt cũng lóe ra tia sáng. 

 Lúc này thân ảnh Diệp Tinh đang xẹt qua, mà ở cách hắn không xa, Đan Nguyên cũng đang không ngừng đi tới, ông ta cũng là vô cùng khát vọng đạt được quả Thiên Đạo. 

 Vụt! 

 Xa xa, bỗng nhiên có một cánh tay thật lớn đánh tới, nhìn mục tiêu chính là ở khu vực Đan Nguyên này. 

 Hiện tại, sinh mệnh quỷ dị cấp độ Thế Giới Cảnh này cũng rất kỳ quái, mỗi một đạo công kích đều đánh chết một người bọn họ, nhưng cũng chỉ là đánh chết một người. 

 \- Không tốt! 

 Nhìn thấy cánh tay này đánh tới, trên mặt Đan Nguyên nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ. 

 Ông ta hiện tại cách cánh tay này gần nhất, nếu không có gì ngoài ý muốn, ông ta nhất định sẽ trực tiếp bị cánh tay đánh chết. 

 Hơn nữa ông ta cảm giác được cánh tay khổng lồ này đã khóa chặt mình mất rồi. 

 \- Diệp Tinh! 

 Trong lòng kinh hãi, Đan Nguyên thấy được Diệp Tinh cách ông ta rất gần, trên mặt nhất thời lộ ra hung quang. 

 "Diệp Tinh, cái này cũng không trách ta được." Thân ảnh ông ta xẹt qua, trực tiếp tập kích tới Diệp Tinh. 

 Ông ta hy vọng sẽ để cho cánh tay này chuyển mục tiêu. 

 Cho dù Diệp Tinh là Hạo Đế Hư Thần Tông tự mình coi trọng, nhưng căn bản không đáng nhắc tới so với tính mạng của ông ta. 

 Hơn nữa hiện tại đang tranh đoạt quả Thiên Đạo, giữa hai bên đều điên cuồng tranh đấu, phát sinh xung đột rất bình thường, nếu không có thế lực bên nào bởi vì cái này tìm thế lực khác phiền toái, nói như vậy hoàn toàn chính là bị những người khác chê cười. 

 "Diệp Tinh cẩn thận." 

 Cách đó không xa, Tử Dương, Linh Hồ thấy được tình cảnh nơi này, vội vàng mở miệng nói. 

 Nhưng mà bọn họ hiện tại đều khó bảo toàn bản thân, chỉ có thể nhắc nhở. 

 "Đan nguyên này muốn lấy Diệp Tinh làm đệm lưng." 

 Những người khác cũng nhìn thấy tình cảnh ở đây. 

 “Diệp Tinh, ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách thực lực của ngươi thấp như vậy, lại còn tới nơi này chịu chết!” Hào quang trong mắt Đan Nguyên chớp động. 

 Thánh Tôn Cảnh trung cấp, thực lực như vậy theo ông ta thấy không đáng nhắc tới. 

 Mỗi một vị tiến vào nơi này cơ hồ đều ở Thánh Tôn Cảnh đỉnh phong! 

 Vụt! 

 Đan Nguyên huy động tay phải, trong tay lại xuất hiện một bộ găng tay màu đen, trên găng tay này tràn đầy gai ngược dữ tợn, nhìn qua hàn quang lóe ra, tựa hồ có thể trực tiếp xé rách hư không chung quanh. 

 \- Đan Nguyên! 

 Nhìn người đàn ông trung niên đánh tới, sắc mặt Diệp Tinh lạnh như băng. 

 Ầm ầm! 

 Một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay hắn. 

 Sau khi trường kiếm xuất hiện Diệp Tinh liền trực tiếp huy động, sau đó một đạo kiếm quang trong nháy mắt bay ra, va chạm cùng một chỗ cùng công kích của Đan Nguyên. 

 “Diệp Tinh, thực lực Thánh Tôn Cảnh trung cấp của ngươi còn có thể ngăn cản ta sao?” Đan Nguyên lạnh lùng nói. 

 Khuôn mặt ông ta lạnh như băng, chân phải huy động, muốn xé nát kiếm quang của Diệp Tinh. 

 Phanh! 

 Thế nhưng một âm thanh nặng nề vang lên, sau đó thân thể Đan Nguyên kia lại mạnh mẽ ngăn lại, không có tiếp tục đi tới được nữa. 

 "Cái gì?" 

 Lúc này trên mặt Đan Nguyên nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, ông ta cảm thấy dao động sắc bén trên kiếm quang đánh úp lại, cỗ dao động kia không hề thua kém ông ta chút nào. 

 Ông ta thấy, Diệp Tinh hẳn là hoàn toàn không ngăn cản được, dễ dàng bị ông ta bắt được, sau đó dùng để ngăn cản cánh tay này. 

 Thế nhưng kiếm quang của Diệp Tinh lại ngăn cản được ông ta. 

 “Khôngggg!” 

 Mà cánh tay khủng bố xa xa kia đã đánh úp lại, tiếp cận thân thể của ông ta. 

 “Đan Nguyên chết rồi?” 

 “Ông ta vừa rồi muốn công kích Diệp Tinh Hư Thần Tông, nhưng hoàn toàn bị Diệp Tinh ngăn cản!” 

 "Thực lực Diệp Tinh này thật mạnh! Hoàn toàn đạt tới Thánh Tôn Cảnh đỉnh phong! Không thể tưởng tượng nổi, cảnh giới của hắn hiện tại mới ở Thánh Hoàng Cảnh mà thôi! Che dấu thật sâu!" 

 Chung quanh, một ít người chú ý tới động tĩnh nơi này cũng tràn đầy vẻ ngạc nhiên trên mặt, không biết Diệp Tinh làm thế nào làm được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.