Chương trước
Chương sau
 Bên trong không gian luyện đan dòng chảy thời gian tốc độ trăm nghìn lần, Diệp Tinh yên lặng đứng đó. 

 Rời khỏi nơi ở của Nguyên Hàn, Diệp Tinh lại trở về điện thứ chín nói với mấy người Lâm Tiểu Ngư một tiếng, sau đó đi tới không gian luyện đan này! 

 "Tiếp theo bắt đầu luyện chế Huyền Ngưng đan!" Diệp Tinh hít sâu một hơi. 

 Ba loại đan dược khó luyện chế nhất đẳng cấp thần tôn cảnh, có hai loại hắn đã vô cùng thành thạo, chỉ còn một loại cuối cùng! 

 Huyền Ngưng đan, đây là một loại đan dược nâng cao thực lực. 

 Vào lúc chiến đấu uống Huyền Ngưng đan, thực lực đem sẽ nháy mắt tăng lên ít nhất ba lần, mà đây đan dược dành cho cường giả thần tôn cảnh đỉnh phong. 

 Người yếu uống, thực lực tăng lên càng nhiều. 

 Hơn nữa tác dụng phụ của đan dược này cực kỳ ít, chỉ cần không uống liên tục, căn bản không có ảnh hưởng gì với bản thân. 

 Trước đó Diệp Tinh đã thử luyện chế Huyền Ngưng đan, nhưng chưa có lần nào thành công. 

 Có thánh vật hỗn độn đỉnh Thôn Phệ ở đây, hắn chỉ cần luyện chế thành công một lần, tiếp theo có thể nhanh chóng nắm giữ. 

 Vung tay phải lên, rất nhiều dược thảo, linh quả xuất hiện. 

 Từng bụi dược thảo, linh quả kỳ lạ đều bất phàm, tản ra ánh sáng lung linh tuyệt đẹp, những thứ này chắc chắn cường giả thần tôn cảnh khao khát có được. Nhưng lúc này lại tập trung cùng nhau, mặc cho Diệp Tinh lấy dùng. 

 Hai tay Diệp Tinh không ngừng huy động, bên trong những dược thảo này, dịch thuốc của những linh quả ẩn chứa năng lượng khủng bố, không ngừng xuất hiện, dung hợp lại với những dịch thuốc khác. 

 Về phần tạp chất còn lại... dưới một ý niệm của Diệp Tinh nháy mắt biến thành hư vô... 

 "Thành đan!" Diệp Tinh cẩn thận nhìn từng giọt dịch thuốc trước mắt. 

 Rất nhiều dịch thuốc dưới sự khống chế của Diệp Tinh, bắt đầu từ từ hợp lại với nhau, dần dần một viên đan dược tản ra màu đen sóng gợn, lớn chừng trái nhãn xuất hiện trước mặt hắn. 

 "Cuối cùng cũng thành công!" khóe miệng Diệp Tinh nở một nụ cười. 

 Hắn lại thử rất nhiều lần. 

 "Thành đan kết thúc, tiếp theo là hấp thụ căn nguyên!" 

 Quá trình trước mắt đã thành công hoàn mỹ, cho dù bản thể của hắn luyện chế thất bại, nhưng Huyền Ngưng đan mà phân thân huyễn tộc luyện chế trong căn nguyên vô tận của đỉnh thôn phệ lại nhanh chóng thành công. 

 Thời gian tiếp tục trôi đi, nửa năm ở bên ngoài là năm mươi nghìn năm ở trong không gian dòng chảy thời gian. Cuối cùng Diệp Tinh cũng đưa tỷ lệ thành công của Huyền Ngưng đan đạt đến trình độ gần 100%. 

 Hắn cũng không hề lãng phí thời gian còn lại, tiếp tục gia tăng trình độ thuần thục các loại đan dược của mình. 

 ... 

 Bên trong một cung điện cổ kính to lớn vô cùng, có một người đàn ông khoanh chân ngồi yên lặng ở đó. 

 Đây là một người đàn ông trung niên, vóc người cao gầy, trên mặt có những đường bí văn màu vàng. Người này có thân hình tương tự như người Trái đất, chỉ là giữa trán có thêm một vết kiếm màu vàng. 

 Hư không xung quanh hơi chấn động, thậm chí hơi thở và tần số dao động của người đàn ông này cũng trở nên vô cùng kỳ dị. 

 Sự dao động này giống như một chuôi kiếm, dường như lúc nào cũng có thể tùy tiện xé toạc hư không. 

 Xung quanh cung điện có một vài cường giả đứng canh chừng, những cường giả này thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên trong, ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ. 

 Bọn họ biết người bên trong cung điện là một sự tồn tại vĩ đại như thế nào! 

 Vút! 

 Xa xa, có một bóng dáng bay tới. Mấy cường giả canh gác bên ngoài nhìn thấy thì lập tức cung kính chào hỏi: “Công tử Thương Nguyên.” 

 “Ừ.” Thanh niên Kiếm Thương Nguyên gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Cha ta còn đang bế quan à?” 

 “Thương Nguyên, vào đi.” 

 Anh ta vừa dứt lời thì bỗng một giọng nói vang lên trong hư không. 

 Kiếm Thương Nguyên nghe thấy thì lập tức tiến vào bên trong cung điện. 

 “Cha.” Kiếm Thương Nguyên nhìn người đàn ông trước mắt, nhanh chóng chào hỏi. 

 Người đàn ông trung niên trước mắt anh ta chính là Kiếm Đế, là sự tồn tại đỉnh cao nhất trong vũ trụ! 

 Đế cảnh, đây là cảnh giới, cũng là mục tiêu theo đuổi cả đời của những người tu luyện. 

 “Thương Nguyên, lần này ra ngoài con có cảm nhận như thế nào?” Kiếm Đế nhìn về phía con trai mình, mỉm cười hỏi han. Ông ta vô cùng hài lòng với người con trai này của mình. 


 Nhưng nếu cưỡng chế muốn can thiệp vào thời gian thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn, cho dù ông ta có là cường giả Đế cảnh thì cũng không ngoại lệ. 

 Hơn nữa, chuyện này cũng chỉ có cường giả Đế cảnh mới có thể làm được, còn những người dưới Đế cảnh hoàn toàn không có biện pháp cưỡng ép can thiệp vào thời gian. 

 “Cha, con đã thấy được rất nhiều điều, cũng học được rất nhiều điều...” Kiếm Thương Nguyên mỉm cười, nói những trải nghiệm mà mình đã trải qua. 

 “Đúng vậy, đi xung quanh vũ trụ nhiều hơn, gia tăng thêm vốn kiến thức, đây chính là cách để tu luyện tâm cảnh. Chỉ khi nào có được một tâm cảnh hòa nhã thì con mới có hy vọng đi được xa hơn.” Kiếm Đế hài lòng gật đầu một cái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.