Chương trước
Chương sau
 "Răng rắc!" 

 Trong hư không trước mắt lập tức xuất hiện một khe nứt, sau đó hai người nhanh chóng tiến vào trong đó, nháy mắt biến mất không thấy. 

 Khe nứt khép lại, xung quanh khôi phục lại vẻ yên tĩnh, dường như điều gì cũng chưa xảy ra. 

 Đứng yên lặng một lát, Diệp Tinh nhìn về phía Tháp Mục, hỏi: "Tháp Mục, ngươi biết chuyện gì sắp xảy ra không?" 

 "Không biết." Nghe vậy, Tháp Mục cũng lắc đầu một cái, tỏ vẻ mình không biết. 

 Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Tinh không có bất kỳ manh mối gì, thân là đời sau của cường giả đế cảnh, hắn thực sự không nghĩ ra rốt cuộc có gì cần hợp tác với hắn. 

 "Được rồi, không nghĩ nữa." Diệp Tinh lắc đầu một cái. 

 Hắn nhìn hai người thánh tôn Hồn Thiên bên cạnh, mỉm cười nói: "Hồn Thiên, Hư Thủy, bây giờ chúng ta trở về Hư Thần tông." 

 Lần này ra ngoài, sự việc cũng đã giải quyết viên mãn, hắn cũng phải trở lại Hư Thần tông tiếp tục nâng cao thực lực và tài luyện đan của mình! 

 Bóng người lay động, mấy người cũng nhanh chóng biến mất không thấy. 

 ... 

 "Sư phụ, đã cứu thánh tôn Hồn Thiên và thánh tôn Hư Thủy ra, đệ tử đang đưa bọn họ tới Hư Thần tông.” 

 Thành Thời Không, đời sau Sát Thần Thú Diệp Tinh nhìn thánh tôn Thời Không mỉm cười nói. 

 “Tốt quá rồi." trên mặt thánh tôn Thời Không tràn đầy nụ cười, cuối cùng cũng hoàn toàn yên lòng. 

 "Sư phụ cũng có thể tới đây, đến lúc đó có thể tu luyện nhanh hơn." Diệp Tinh cười nói. 

 Thánh tôn Thời Không suy nghĩ một chút, nhìn đệ tử của mình, nói: "Được, Diệp Tinh, một tháng sau vi sư sẽ lên đường." 

 Hiện tại việc của nhân tộc căn bản ông ta đã sắp xếp xong, cộng thêm phân thân Sát Thần Thú đời sau của Diệp Tinh trấn thủ, quả thật không cần lo lắng điều gì. 

 Thực tế, thánh tôn Thời Không cũng khát vọng tu luyện nhanh hơn, khiến cho thực lực của mình trở nên mạnh hơn. 

 Diệp Tinh đã mời ông ta nhiều lần, trong lòng ông ta cũng không muốn khiến cho đệ tử của mình thất vọng. 

 ... 

 "Hư Thần tông." 

 Hư không trước mắt vô biên vô tận, gió mát thổi tới, mây trắng bồng bềnh, trông giống giống như tiên cảnh vậy. 

 Mà thấp thoáng che giấu trong mây trắng, lại là một tòa cung điện khổng lồ đứng sừng sững, cứ trôi lơ lửng trong hư không như vậy, vô cùng kỳ lạ. 

 Cung điện khổng lồ không biết lớn bao nhiêu, thậm chí có so với một vị diện, trước cung điện, một con sông to lớn đang chậm rãi trôi chảy, không biết chảy về nơi nào. 

 Diệp Tinh nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, khóe miệng nở nụ cười. 

 Cảm nhận hiện giờ của hắn với một trăm năm trước khi tới nơi này, hoàn toàn khác biệt. 

 Trước đây hắn vô cùng nhỏ yếu, trong thời gian ngắn ngủi đã phát triển hơn rất nhiều. 

 Mặc dù còn không so được với cường giả cao cấp, nhưng cũng không coi là bình thường. 

 "Điện chủ Diệp!" 

 Trên con sông to lớn, một vài đệ tử bay tới, sau đó nhìn Diệp Tinh cười, nói. 

 Trái lại bọn họ không quá kính sợ Diệp Tinh, mà là có chút kính nể. 

 Trong thời gian ngắn ngủi mà có thể có được năng lực luyện đan mạnh mẽ như vậy, thậm chí thực lực cũng mạnh như vậy, hiện giờ Diệp Tinh nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của toàn bộ đệ tử Hư Thần tông. 

 Những thiên kiêu tới từ các vũ trụ lớn này tất cả đều muốn đuổi kịp Diệp Tinh. 

 "Chào mọi người." trên mặt Diệp Tinh mang nụ cười, tùy ý chào hỏi. 

 Hắn đưa thánh tôn Hồn Thiên và thánh tôn Hư Thủy bay về phía trước. 

 Lúc này hai người thánh tôn Hồn Thiên cũng nhìn xung quanh, trong lòng kính sợ. 

 Đây chính là Hư Thần tông, quái vật khổng lồ có thể sánh ngang với vũ trụ thượng vị! 

 Cung điện khổng lồ xuất hiện trước mắt, toàn bộ cung điện vô cùng nguy nga, cao lớn, mà ở trước cung điện có một ngọn núi khổng lồ, toàn bộ ngọn núi lớn như chiếc cỏng thành, cú đứng sừng sững trước mắt như vậy 

 Thấy mấy người Diệp Tinh đến, bỗng nhiên trên ngọn núi này lại truyền tới dao động kỳ lạ, sau đó ở phía trên lại xuất hiện một đôi mắt. 

 "Diệp Tinh." Một giọng nói truyền vào trong tai mấy người Diệp Tinh. 

 "Đại nhân Sơn Khôi, bọn ta tiến vào đây." Diệp Tinh mỉm cười nói. 

 "Cường giả thế giới cảnh!" 

 Cảm nhận dao động khí tức ẩn trên sinh mệnh núi trước mắt, trong mắt thánh tôn Hồn Thiên và thánh tôn Hư Thủy tràn đầy khiếp sợ. 

 Vậy mà người trông coi cửa thành của Hư Thần tông lại là cường giả đẳng cấp này. 

 Vũ trụ trước đó bọn họ tiến vào ngay cả một cường giả thế giới cảnh cũng không có. 

 "Vào đi." Sinh mệnh núi không có bất cứ sự chuyển động nào, lại có âm thanh kỳ lạ truyền tới. 

 Bay vào bên trong cung điện, Diệp Tinh nhanh chóng đưa hai người thánh tôn Hồn Thiên bay về phía điện thứ chín. 

 "Ha ha, Diệp Tinh, ngươi trở về rồi." 

 Ở ngay trên đường đi, một ông già xuất hiện trước mắt hắn. 

 "Điện chủ Nguyên Hàn." Diệp Tinh cười nói, đồng thời giới thiệu thánh tôn Hồn Thiên và thánh tôn Hư Thủy. 


 Nguyên Hàn khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó vừa nhìn về phía Diệp Tinh nói: "Diệp Tinh, ngươi sắp xếp cho bọn họ một chút, sau đó đến tìm ta." 

 Nghe vậy, trong lòng Diệp Tinh lập tức động một cái, hắn lập tức gật đầu. 

 "Được." 

 Rất nhanh, hắn đưa hai người thánh tôn Hư Thủy tới trong điện thứ chín.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.