Bình thường càng là nơi an toàn, nói không chừng sẽ càng có nguy hiểm lớn xuất hiện.
Rất nhiều cường giả sẽ buông lỏng cảnh giác, mới khiến cho nguy hiểm giảm xuống.
"Sư phụ yên tâm." Diệp Tinh mỉm cười gật đầu.
...
"Sí Hỏa tông?" Nhìn từng cung điện đứng sừng sững trên ngọn núi trước mắt, linh hồn của Diệp Tinh tản ra, cảm nhận tình hình xung quanh, khóe miệng lộ ra nụ cười.
"Điện chủ Diệp, nơi này tồn tại củ sen ngũ sắc, hai người Hư Thủy và Hồn Thiên chính là bị bắt đi hái loại bảo vật trân quý này." Bên cạnh, thanh niên Thiên Dực vô cùng cung kính nói.
Nghe vậy, Diệp Tinh gật đầu một cái.
Loại bảo vật này, thực tế ở Hư Thần tông có trồng, nhưng là đó là do con người nuôi dưỡng, hiệu quả chênh lệch với loại sinh trưởng hoang dại gấp mấy lần.
Chênh lệch gấp mấy lần, có thể tưởng tượng được trình độ trân quý của thứ này.
"Binh Kình, Tháp Mục, Thiên Dực, chúng ta vào đi!" bóng người hắn động một cái, sau đó mang theo mấy người bên cạnh nhanh chóng bay đi.
...
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lúc này sắc mặt Sí Nguyên khó coi, cũng ý thức được sự việc xảy ra không bình thường.
"Các vị, chúng ta cùng nhau ra tay đánh vỡ tấm màng này, đưa hai người Hư Thủy và Hồn Thiên ra ngoài." Một người đàn ông trung niên vóc dáng vô cùng gầy dài quét mắt nhìn xung quanh, cười nhẹ nói.
"Được."
"Cùng nhau ra tay!"
Mấy người khác lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-thanh-manh-nhat-vu-tru/3712783/chuong-1789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.