Chương trước
Chương sau
Cho dù thời gian trôi qua hơn một ngàn năm, nhưng bọn họ cũng không cho rằng Diệp Tinh có thể so với bọn họ.

Thực lực càng về sau tăng lên càng khó, ban đầu thực lực của Diệp Tinh chỉ là gần đến thánh hoàng đỉnh cấp mà thôi, hơn nữa còn sử dụng tất cả các loại lá bài tẩy.

Mà Hiện giờ bọn họ rất nhiều người đều chân chính ở đẳng cấp đỉnh cấp, hơn nữa thiên phú của bản thân, lá bài tẩy, thần khí đỉnh cấp...có thể tưởng tượng được sẽ cường đại đến mức nào!

Lẽ nào hiện giờ Diệp Tinh đã thật sự đứng ở đỉnh cấp thánh hoàng cảnh rồi?

"Không cần phải để ý đến hắn ta, hắn muốn lấy cứ để cho hắn ta lấy."

"Đúng! Hiện giờ thần khí đỉnh cấp mới là quan trọng nhất!"

Mặc dù các cường giả đang nói, nhưng lại không có bất kỳ sự chậm trễ nào, nhanh chóng tranh đoạt các bảo vật.

"Không để ý tới mình càng tốt!" lúc này Diệp Tinh chỉ đang không ngừng thu lấy dược thảo, linh quả, mỗi lần lấy được một bụi dược thảo, linh quả có liên quan tới bất tử đan, sự vui sướng trong lòng hắn liền tăng lên một phần.

Lấy được một bụi, vậy thì tương đương với hắn không cần thí nghiệm đồ thay thế bụi dược thảo, linh quả này, tương đương với thời gian luyện chế ra bất tử đan lại giản đi rất nhiều.

Rất nhanh, những dược thảo này, linh quả bị hắn thu lại toàn bộ.

"Diệp Tinh, mau, nhanh đi tranh đoạt, bây giờ còn có cơ hội!" lúc này tiểu Hắc bên trong nhẫn không gian vội vàng thúc giục.

Ánh mắt Diệp Tinh nhìn qua, trên thực tế khoảng thời gian hắn thu lấy thuốc cỏ, linh quả này, đã có cường giả lấy được quang đoàn này vào trong tay, nhưng lại thu không thu vào.

Màng mỏng bên trên những quang đoàn thần khí đỉnh cấp này giống như tấm màng trên đại lục tàn phá, căn bản không cách nào phá vỡ.

Lúc này tấm màng bên trên đang tiêu tán, nhưng trước khi tiêu tán hết căn bản không cách nào chân chính lấy được bảo vật, cũng không cách nào thu vào bên trong nhẫn không gian.

Thực tế đây cũng là nguyên nhân trước đó Diệp Tinh trực tiếp lựa chọn tạm thời buông tha.

Bởi vì cho dù hắn tranh đoạt cuối cùng, cũng vẫn có cơ hội.

"Tiểu Hắc, ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng đi." Hắn nhanh chóng truyền âm nói.

"Không thành vấn đề!" Tiểu Hắc vội vàng gật đầu.

Vút!

Bóng người lay động, Diệp Tinh nhanh chóng bay tới một nơi, nơi đó còn có mấy vị thánh hoàng vũ trụ đang tranh đoạt bảo vật.

"Nhân loại Diệp Tinh, ngươi không đi thu bảo vật? Dám đến tranh đoạt với bọn ta?" khóe miệng thánh hoàng ma tộc Mộc Thứ tràn ngập nụ cười u ám.

Oành!

Binh khí trong tay hắn huy động, nháy mắt ngưng tụ thành một ảo ảnh màu vàng, ảo ảnh này gầm thét, trực tiếp tấn công tới phía Diệp Tinh.

"Ha ha, tại sao không dám?" Diệp Tinh cười to nói.

Hắn nắm chặt kiếm Hiên Dật trong tay lập tức huy động.

Nháy mắt một đạo kiếm quang bay ra, va chạm với ảo ảnh này.

“Ầm!"

Một tiếng va chạm kịch liệt truyền tới, sau đó ảo ảnh đó lại hoàn toàn bị hạn chế, tốc độ giảm đi rất nhiều.

"Răng rắc!" trên kiếm quang của Diệp Tinh xuất hiện rất nhiều kẽ hở, sau đó hoàn toàn văng nổ tung, nhưng công kích của thánh hoàng Mộc Thứ cũng lập tức vỡ nát.

"Cái gì? Nhân loại Diệp Tinh lại hoàn toàn chặn lại công kích của thánh hoàng Mộc Thứ?"

"Sao có thể? Cho dù thực lực của thánh hoàng Mộc Thứ yếu nhất trong các thánh hoàng đỉnh cấp, nhưng cũng có áo giáp thần khí đỉnh cấp tăng thực lực lên một chút, vậy mà lực công kích của Diệp Tinh lại mạnh như thế?"

"Hơn một ngàn năm thời gian, thực lực của hắn rõ ràng lại tăng lên lần nữa."

Trong mắt một vài cường giả lộ ra vẻ khiếp sợ.

Bàn về lực công kích, thực lực của cường giả thánh hoàng đỉnh cấp có thần khí loại công kích đỉnh cấp là cường đại nhất.

Có áo giáp thần khí đỉnh cấp, cho dù lực công kích yếu một chút, nhưng cũng mạnh hơn cường giả thánh hoàng đỉnh cấp bình thường, ít nhất là gấp hai gấp ba lần, nhưng lực công kích của nhân loại Diệp Tinh cũng đạt tới trình độ này?

"Diệp Tinh, ngươi còn ẩn giấu thực lực làm gì?" lúc này bên trong nhẫn không gian, tiểu Hắc bất mãn nói.

Thực lực Diệp Tinh để lộ ra rõ ràng không phải đẳng cấp đỉnh cấp.

Nghe vậy, Diệp Tinh truyền âm nói: "Thực lực bỗng nhiên bạo phát quá mạnh mẽ, dễ dàng dẫn tới cảnh giác, như vậy cơ hội liền không dễ tìm nữa."

Ánh mắt của hắn quét qua xung quanh, mặc dù lúc này bảo vật còn chưa bị mấy cường giả hoàn toàn lấy được, nhưng hiện giờ mỗi một món bảo vật đều có mấy cường giả tranh đoạt, hơn nữa hoàn toàn chiếm cứ xung quanh, hắn muốn nửa đường nhúng tay vào cũng rất khó.

Thực lực càng mạnh, bị nhằm vào cũng là càng lớn.

"Ha ha, Diệp Tinh, đủ nham hiểm." Nghe vậy, tiểu Hắc nháy mắt rõ ràng, lập tức cười to nói.

"Đây không gọi là nham hiểm, mà gọi là sách lược." Diệp Tinh cười phản bác.

Lá bài tẩy chưa biết bỗng nhiên bộc phát ra, nói không chừng có thể có được hiệu quả tốt.

Ánh mắt Diệp Tinh nhìn xung quanh một cái, lúc này ở một khu vực, thánh hoàng Thiên Hồ đang điên cuồng tranh đoạt cùng người khác.

Oành!

Lĩnh vực mạnh mẽ tản ra, tác động lên khu vực của thánh hoàng Thiên Hồ, lúc này thánh hoàng Thiên Hồ nhất thời cảm thấy áp lực xung quanh nhỏ đi rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.