Chương trước
Chương sau
Diệp Tinh rất hưng phấn, cho dù có thể dựa vào bảo vật đột phá đến hư không cảnh, đột phá đến chân linh cảnh, nhưng dựa vào tài nguyên đạt tới chân linh cảnh đỉnh phong thì không cách nào tăng lên, đây là sự đồng thuận của vũ trụ.

Muốn đột phá đến bất tử cảnh phải dựa vào chính mình!

"Nếu thật sự có thể, vậy ba mẹ mình có phải đều có thể đột phá hay không?" Trong mắt Diệp Tinh tràn đầy chờ mong.

Điều hắn quan tâm nhất chính là người nhà mình, hắn cũng không muốn chục triệu năm sau ba mẹ mình sẽ qua đời.

Ba mẹ hắn dưới bất kể tài nguyên, khẳng định có thể đạt tới chân linh cảnh cực hạn, thế nhưng đối với đột phá đến bất tử cảnh, hắn không có bất kỳ nắm chắc nào.

Bởi vì, coi như là thiên tài ở thành Thời Không cũng đều có một bộ phận khó có thể đột phá! Mà thiên phú, cơ duyên, ngộ tính vân vân, bọn họ đều không thiếu.

“Không biết Chân Thần Đan này rốt cuộc nhằm vào cái gì? Vũ trụ có nhiều đạo tắc như vậy, cũng không thể không đột phá chứ?”

Sau khi kích động, Diệp Tinh cũng an tĩnh lại, trong lòng hắn không nhịn được nghĩ đến.

Vũ trụ có rất nhiều đạo tắc. Ví dụ như đạo tắc hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ trong đại đạo ngũ hành; đạo tắc thời gian, không gian trong đại đạo thời không, vân vân.

Diệp Tinh cảm thấy, hẳn là sẽ không dẫn động tất cả đạo tắc xuất hiện.

Giống như hiện tại Diệp Tinh cũng chỉ là nắm giữ đạo tắc tử vong, hơn nữa đột phá đến bất tử cảnh, mà đạo tắc vận mệnh của hắn đã đạt tới chân linh cảnh cực hạn.

Chẳng lẽ nuốt một viên Bất Tử Đan là có thể làm cho đạo tắc vận mệnh của mình đột phá? Nghĩ lại cũng không thể.

Bởi vì bản thân hắn đã ở bất tử cảnh, Bất Tử Đan vô dụng đối với hắn.

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Diệp Tinh nhìn Bất Tử Thảo trước mắt, lắc đầu.

"Nếu như ở bên ngoài thì mình có thể thử nghiệm một chút."

Tại bên trong Huyễn Nguyên giới, ngoại trừ hắn ra, cường giả mạnh nhất thậm chí còn không tới hư không cảnh, hắn muốn tìm một chân linh cảnh cực hạn thí nghiệm một chút cũng làm không được.

Thu liễm rất nhiều suy nghĩ trong lòng, sắc mặt Diệp Tinh bỗng nhiên khẽ biến.

" Khí lưu màu xám!"

Hắn cảm ứng được khí lưu màu xám trong đầu rõ ràng giảm bớt một phần, tuy rằng rất ít, nhưng ít nhất cũng là lực lượng mấy chục năm thời gian mới có thể gia tăng.

"Không nghĩ tới ngưng tụ đồ văn hoàn chỉnh kia lại tiêu hao khí lưu màu xám của mình."

Diệp Tinh cảm thấy rất đau lòng, nhưng mà nếu Bất Tử Thảo kia thật sự có thể luyện chế thành Bất Tử Đan nghịch thiên, tiêu hao khí lưu màu xám cũng là rất bình thường.

"Không thể vận dụng lung tung, mình có thể chậm rãi thí nghiệm."

Hắn hiện tại còn có sáu gốc Bất Tử Thảo không có phát sinh biến hóa.

Nếu mỗi lần đều vận dụng khí lưu màu xám để nghiên cứu luyện chế Bất Tử Đan, Diệp Tinh tuyệt đối luyến tiếc.

Trong lòng Diệp Tinh không nhịn được cảm thán, lần này tiến vào bên trong Huyễn Nguyên giới không thể lĩnh ngộ đạo tắc nên hắn mới bắt đầu luyện đan.

Nếu không tới nơi này, hắn còn không biết cần phải tốn bao lâu mới có thể biết được bí mật của ba bức đồ văn kỳ dị trong đầu.

"Hử?" Đang luyện chế, Diệp Tinh bỗng nhiên nhìn về phía xa xa.

"Có vẻ như số phận của Tiểu Thận bắt đầu thay đổi..."

Diệp Tinh nhìn về một dãy núi thật lớn phía xa xa, đó là chỗ của Thiên Thánh Tông!

Triệu Thận ẩn núp tiến vào Thiên Nguyên Tông đã ba mươi năm.

......

Thiên Thánh Tông là một chỗ vô cùng bí ẩn tăm tối, lúc này có hai người đứng thẳng, trong đó một người toàn thân bị trường bào màu đen bao phủ, thậm chí làm cho người ta không phân biệt được nam nữ.

Mà bên kia có một người thanh niên, lúc này thanh niên này cả người tản ra dao động sát khí cực kỳ mãnh liệt.

Nhìn khuôn mặt mơ hồ có thể thấy được là Triệu Thận, chỉ là lúc này trên mặt cậu thoạt nhìn càng là tang thương.

Mà ở một chỗ tăm tối, có một cái huyết trì, lúc này trong ao nước không ngừng bốc lên, từng cỗ năng lượng kinh người phiêu tán, mà ở bên trong trôi nổi một ít thi thể trùng thú, nhìn qua cực kỳ dọa người.

"Đi vào đi, lại trải qua một lần rèn luyện, công pháp của ngươi sẽ chân chính đạt tới đỉnh cao." Người mặc hắc bào nhìn về phía thanh niên trước mắt,giọng nói khàn khàn nói.

Giọng nói này thậm chí không phân biệt rõ ràng là nam hay nữ.

"Vâng." Triệu Thận cung kính gật đầu.

Phanh!

Nhưng nghe được lời của thanh niên,người mặc hắc bào lại giận tím mặt, một quang mang trên người bay tới, tốc độ nhanh đến cực hạn, trực tiếp xẹt qua thân thể của cậu.

"Phụt!"

Chịu đựng được đạo quang mang này, Triệu Thận lại mạnh mẽ ngăn cản, trong miệng cậu lại có từng ngụm máu phun ra, lập tức nửa quỳ trên mặt đất.

"Ta đã nói vài lần rồi, ngươi không cần cảm tạ bất kỳ kẻ nào, thế giới này cường giả vi tôn, khiêm tốn chỉ làm cho tâm tiến thủ trong lòng ngươi biến mất mà thôi." Người mặc hắc bào lạnh lùng nói.

“Chờ thực lực của ngươi chân chính đạt tới đại thành, ngươi ở chỗ này tìm kiếm mẹ của ngươi lại vô cùng dễ dàng!”

Triệu Thận trầm mặc một chút, không nói gì, trực tiếp đi tới bên bờ huyết trì.

Ba mươi mấy năm trước cậu ẩn núp tiến vào trong Thiên Thánh tông, ý đồ điều tra tung tích của mẹ mình, còn phải điều tra bí mật về cái chết của cha mình, kết quả ba năm sau hắn gặp được người mặc hắc bào này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.