Chương trước
Chương sau
Nói đến đây, trên mặt Chu Đình dường như nhớ tới cái gì đó, lại vội vàng nói: "Thiếu gia Triệu Thận, ta ở trong đại hỏa phát hiện cái này."

Cô từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài bằng sắt màu đen, mặt trên còn điêu khắc hai chữ.

"Thiên Thánh."

"Đây là... Thiên Thánh Tông?" Nhìn lệnh bài, sắc mặt Triệu Thận biến đổi.

Cậu thích nghiên cứu sách vở, ở Thiên Huyền Tông cũng như thế.

Tuy rằng Thiên Thánh Tông cùng Thiên Huyền Tông chỉ có một chữ khác biệt, thế nhưng thực lực lại chênh lệch thật lớn.

Thiên Thánh Tông, đó là đại tông phái của thế giới này, thống trị hơn 10 ngàn tiểu tông phái giống như Thiên Huyền Tông, có thể tưởng tượng được thực lực khủng bố của tông phái này.

"Làm sao có thể? Triệu phủ ta làm sao có thể phát sinh liên quan cùng Thiên Thánh Tông?" Triệu Thận không nhịn được nghĩ.

Triệu phủ chỉ là một tòa thành trì nhỏ nơi này, Thiên Thánh Tông chính là một trong những người thống trị phiến thế giới này.

"Thiếu gia Triệu Thận, sau khi người đi, ta vô tình nhìn thấy trong tay lão gia cũng cầm tấm lệnh bài này, khẽ thở dài, hình như còn nói tên phu nhân." Chu Đình đem những gì mình biết nói ra.

"Mẹ ta?" Trong lòng Triệu Thận nhất thời âm trầm xuống, trong lòng cậu lập tức xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.

"Thiên Thánh Tông có liên quan đến mẹ ta, cha ta cũng biết, mà trận đại hỏa này rất có thể cũng có liên quan đến Thiên Thánh Tông."

Triệu Thận không nhịn được nghĩ trong lòng,cậu nắm nắm tay,cha cậu, đám người Diệp thúc, rất có thể đã chết ở trong tay con quái vật khổng lồ Thiên Thánh Tông này.

Cho dù không phải, có lẽ ít nhiều liên quan cũng có liên quan đến Thiên Thánh Tông.

Vừa nghĩ đến con quái vật khổng lồ này, trong lòng Triệu Thận liền có cảm giác vô lực.

Ở chỗ này một hồi, sau đó Triệu Thận mang theo Chu Đình rời đi.

Chung quanh phế tích khổng lồ, cơ hồ không có bất kỳ thân ảnh nào đi lại, mười năm trước thiên hỏa bỗng nhiên xuất hiện, nơi này thậm chí bị xem là nơi không tốt.

Soạt!

Bỗng nhiên, trên phế tích này có một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.

“Triệu phủ bị diệt?” Diệp Tinh nhìn phế tích trước mắt, âm thầm nghĩ trong lòng.

Đây là nơi hắn sống tám năm!

Tuy rằng không muốn nhúng tay vào vận mệnh của mọi người trên thế giới này, thế nhưng trong lòng Diệp Tinh lại không hiểu sao xuất hiện một tia buồn bã.

......

Một khu rừng trúc khổng lồ bên ngoài thành Lưu Vân, Triệu Thận yên lặng đứng thẳng, ở trước mắt cậu là có một vài bia mộ không khắc chữ.

"Thiếu gia Triệu Thận, Triệu phủ bị diệt, ta ở trong phế tích nhặt được một vài hài cốt, chôn ở chỗ này." Chu Đình nhỏ giọng nói.

"Ta muốn nói cho thiếu gia Triệu Thận người, nhưng Huyền Nguyên Tông kia ta không biết ở nơi nào, cho dù biết ta cũng không lên được, hơn nữa ta có chút sợ bị những người khác phát hiện, liền ở trong rừng trúc này chờ thiếu gia Triệu Thận trở về."

Triệu Thận im lặng không nói gì, yên lặng quỳ ở chỗ này.

Cậu nắm tay, ánh mắt vô thần, dường như có chút thất hồn lạc phách.

Tràn đầy chờ mong về nhà, chờ đợi cậu lại là Triệu phủ bị diệt, cha của mình, Diệp thúc, hai thân nhân trong lòng mình đều rất có thể đã tử vong.

Đối với cậu, tất cả mọi thứ đột nhiên biến mất.

Cậu yên lặng quỳ ở chỗ này, lúc này trong mắt cậu không có nước mắt, nhưng bên trong lại có một cỗ cừu hận đang điên cuồng ngưng tụ.Vài ngày sau, Triệu Thận trở về bên trong Huyền Nguyên Tông, biểu hiện giống như thường ngày, tựa như đã quên mất bất cứ chuyện gì.

Mà Diệp Tinh cũng trở lại Huyền Nguyên Tông.

Hắn yên lặng nhìn Triệu Thận, lập tức tiếp tục luyện đan.

Trong nháy mắt, thời gian đã trôi qua hai năm.

......

Vào buổi sáng, bầu trời xa xôi chỉ lộ ra một tia sáng màu đỏ, toàn bộ bầu trời vẫn bị bóng tối bao phủ hơn một nửa.

Lúc này trước một căn nhà thấp bé, một người thanh niên đang không ngừng huy động trường kiếm trong tay.

"Triệu sư đệ thật sự là nghiêm túc a, ngày hôm qua luyện kiếm đến đêm khuya, buổi sáng lại không biết luyện đã bao lâu rồi."

"Không thể so sánh, chính là bởi vì nghiêm túc cho nên thực lực Triệu sư đệ hiện tại mới tiến bộ nhanh như vậy."

Một vài thanh niên cũng đi ra chỗ ở, thấy được nơi này không nhịn được nghị luận.

"Trương sư huynh."

"Lâm sư huynh."

Một lúc lâu sau Triệu Thận rốt cục ngừng lại, mỉm cười chào hỏi.

Cậu trông hơi thật thà, làm cho mọi người khó có thể nâng cao ác cảm.

.......

Đi đến sân huấn luyện một hồi, sau đó Triệu Thận đi tới phòng dược thảo.

"Tiền sư thúc." Triệu Thận nhìn thấy một vị lão giả cung kính nói.

“Tiểu Thận tới rồi à?” Lão giả mỉm cười gật gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ ôn hòa, hiển nhiên rất hài lòng với Triệu Thận.

Triệu Thận ở chỗ này mười hai năm, thậm chí là ông ta nhìn cậu lớn lên.

"Ta có việc đi ra ngoài một chuyến, đại khái phải một ngày sau mới trở về, ngươi chăm sóc tốt những dược thảo này, ba ngày sau là sự kiện trong tộc thu đồ đệ, ta vừa lúc thiếu một đệ tử." Lão giả mỉm cười nói.

Ý của ông ta cũng là rõ ràng.

Nghe vậy, Triệu Thận lập tức ngây ngẩn cả người, tựa như bị kinh hỉ cực lớn này đập choáng váng, chỉ là trong nháy mắt cậu lại phản ứng lại, vô cùng hưng phấn nói: "Vâng, sư thúc!"

"Ừm." Lão giả gật đầu, ông ta mười mấy năm này rất ít đi ra ngoài, hiện tại vẫn là lần đầu tiên đi ra ngoài lâu như vậy, nhưng mà có Triệu Thận ở đây, ông ta ngược lại rất yên tâm.

Hơn nữa ông ta cũng là trăm phần trăm tín nhiệm đối với Triệu Thận, bằng không cũng sẽ không cố ý thu cậu làm đệ tử.

Lão giả rời đi, trên mặt Triệu Thận vẫn có vẻ kích động, chỉ là lúc này trong mắt lại vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt của cậu nhìn về phía rất nhiều dược thảo trước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.