Chương trước
Chương sau
Người bọn họ quan tâm chỉ là Diệp Tinh, chỉ cần Diệp Tinh không rời đi thì không thành vấn đề. Dù sao thì bình thường thỉnh thoảng Diệp Tinh cũng tiếp xúc với một vài cường giả nhân tộc.

Diệp Tinh không chút kiêng kỵ đi dạo một vòng, sau đó lại quay về bên trong dòng sông vận mệnh. Lúc tiến vào bên trong, hắn còn khiêu khích nhìn mấy cường giả kia một chút, khiến những cường giả dị tộc này đều hận tới mức ngứa răng.

“Hừ! Chúng ta theo dõi ở đây, bên ngoài có rất nhiều cường giả khác đang mai phục. Chỉ cần Diệp Tinh rời khỏi đây thì hắn sẽ phải chết!”

“Ta không tin Diệp Tinh có thể mãi mãi ở lại dòng sông vận mệnh!”

“Để xem hắn làm thế nào! Chúng ta có thời gian, để xem kẻ nào sẽ là người thua cuộc.”

Các cường giả dị tộc vô cùng khó chịu, tất cả đều đang chờ đợi.

Nói một cách tương đối thì thời gian tu luyện của Diệp Tinh trân quý hơn bọn họ rất nhiều.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại ba tháng nữa trôi qua.

“Phân thân đạo tắc vận mệnh thứ tám cuối cùng cũng đã ngưng tụ thành công!”

Lúc này, Diệp Tinh vô cùng vui vẻ.

Dao động vận mệnh tỏa ra, bao lấy toàn thân hắn.

Dao động vận mệnh này rất mạnh, đạo tắc lưu chuyển. Lúc này, giữa trán Diệp Tinh xuất hiện không gian giới tử thứ tám.

Bên trong không gian giới tử, một bóng dáng mờ mịt được ngưng tụ lại đang ngồi khoanh chân ở đó.

“Phân thân thuật!”

Diệp Tinh dùng toàn lực vận chuyển phân thân thuật, khi phân thân thuật chuyển động, bóng dáng mơ hồ kia cũng dần dần thành hình, bóng người chậm rãi đọng lại.

Lúc này, bóng người đó đã đọng lại được hơn một nửa, đến một thời gian nhất định, bóng dáng trong không gian giới tử mới đọng lại hoàn toàn.

Đây là một bóng người giống hệt Diệp Tinh, lúc này đang yên lặng ngồi trong không gian giới tử.

“Thành công rồi!”

Nhìn thấy bóng dáng này, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy ý cười.

Thế là hắn đã có tám không gian giới tử, bên trong cũng có thêm một bóng người xuất hiện.

Tám phân thân đạo tắc vận mệnh ngồi xếp bằng, tất cả đều đang lĩnh ngộ đạo tắc.

Trên thực tế, ngoại trừ Diệp Tinh tự mình lĩnh ngộ thì còn để những phân thân của mình lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh nữa.

Nhưng ăn nhiều thì nhai không kỹ, Diệp Tinh bây giờ đang chuyên tâm lĩnh ngộ đại đạo sinh tử, đại đạo thời không, đại đạo huyễn chi, đạo tắc vận mệnh, còn những thứ khác thì không lĩnh ngộ.

Dù sao thì để trở thành Thánh hoàng vũ trụ cũng chỉ cần nắm giữ ba loại đại đạo, nếu lĩnh ngộ nhiều quá nói không chừng lại phản tác dụng.

Tất nhiên là Diệp Tinh cũng không biết bị phản tác dụng thì như thế nào, dù sao thì trong các bản ghi chép của Nhân tộc cũng không thấy nhắc đến.

Mấu chốt là trong vũ trụ làm gì có ai có thế tùy tiện có được nhiều thiên phú đạo tắc như hắn chứ!

Chỉ cần hắn muốn thì có thể tùy ý sao chép của người khác. Nếu như Diệp Tinh muốn thì hoàn toàn có thể đồng thời lĩnh ngộ tám chín đạo tắc, có thể nắm vững tất cả.

Nhưng Diệp Tinh không dám mạo hiểm như vậy, trở thành Thánh hoàng vũ trụ cần nằm giữ ba loại đại đạo, như thế là được rồi, nhiều quá lại thành tệ.

Hắn sẽ không vì tò mò mà đi thử nghiệm những thứ mình không biết.

Hơn nữa, Diệp Tinh có thiên phú kinh người, chờ sau này lĩnh ngộ cũng không muộn.

“Ngưng tụ ra được phân thân đạo tắc vận mệnh thứ tám rồi, đạo tắc vận mệnh của mình cuối cùng cũng đạt đến cực hạn.” Diệp Tinh hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Chỉ thiếu một chút nữa là hắn có thể hoàn toàn nắm giữ đạo tắc vận mệnh!

Hắn nắm chặt tay phải, trong tay xuất hiện một lệnh bài kỳ dị.

Lệnh bài này màu trắng, bên trên còn có một vài bí văn kỳ lạ. Lệnh bài vừa xuất hiện thì một vài thông tin đã tiến vào trong đầu Diệp tinh.

Đây là lệnh bài truyền thừa do thánh tôn Mạt Viêm truyền lại!

Hắn vung tay phải lên, ngay sau đó một tấm bản đồ xuất hiện.Tấm bản đồ thể hiện một hư không u ám, bên trong hư không là những mảnh vỡ thiên thạch và đủ loại ánh sáng các màu.

Mặc dù nhìn nhỏ bé nhưng những thiên thạch này đều có kích thước to gấp hàng nghìn lần Trái đất.

“Tinh không u ám.” Diệp Tinh nhìn bản đồ, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Sau khi nhận được lệnh bài truyền thừa của thánh tôn Mạt Viêm thì hắn đã có được một số tin tức. Tấm bản đồ kia hiển thị nơi truyền thừa của đạo tắc vận mệnh.

Thời gian dài như vậy, Diệp Tinh đã sớm quen thuộc với nơi truyền thừa.

Tinh không U ám là một vùng đất cô tịch trong vũ trụ, nghe đồn trước kia cũng có một vài sinh mệnh sống ở đó. Sau này, Tinh không u ám khô bại suy kiệt nên tất cả các sinh mệnh đều rời đi, dần dần không còn ai ở đó nữa.

Tất nhiên, chuyện này với Diệp Tinh mà nói là chuyện tốt.

“Đếu đạo tắc vận mệnh đã đạt đến cực hạn, vậy thì mình nên đến nơi truyền thừa của thánh tôn Mạt Viêm.” Diệp Tinh hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Hơn ngàn năm trước hắn đã nhận được lệnh bài này, chỉ là lúc đó đạo tắc vận mệnh chưa lĩnh ngộ được sâu lắm, thế nên hắn không dám đi.

Hắn có phân thân tử vong đạo tắc giới, cho dù không cần tu luyện thì cũng sẽ có thể lĩnh ngộ được cực hạn của đạo tắc tử vong. Dưới sự ảnh hưởng của đạo tắc tử vong, hắn hoàn toàn có thể nắm giữ đạo tắc tử vong, mọi chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn có rất nhiều đạo tắc, nếu như vậy thì chỉ nắm giữ được đạo tắc tử vong, còn những đạo tắc khác lại không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.