Chương trước
Chương sau
Khí lưu màu xám dao động mặc dù không đạt tới cảnh giới đại đạo chi chủ, nhưng cũng sắp tiếp cận, rất nhiều khí lưu màu xám cùng nhau xuất hiện, thậm chí đều có thể có uy hiếp nhất định đối với đại đạo chi chủ.

Dưới uy lực như vậy của khí lưu màu xám, bất tử cảnh tự nhiên không ngăn cản được.

Nhìn thấy những khí lưu màu xám này, đạo chủ Cửu Nguyên cũng là bỗng nhiên bay ra, trong tay ông ta xuất hiện một thanh trường thương, không ngừng huy động.

- Oành!

Khí lưu màu xám không ngừng bị đánh tan, cuối cùng một đạo thương mang của đạo chủ Cửu Nguyên xẹt qua cánh cửa kỳ dị.

"Rầm rầm!" Cánh cửa thật lớn trực tiếp biến mất.

"Chúc mừng sư phụ!"

"Lực công kích của đại đạo chi chủ quá cường đại."

Nhìn thấy tình cảnh này, Hắc Nhai, Vũ San nhất thời tiến lên, trên mặt tràn đầy tươi cười, trong mắt còn có một tia sùng bái, khát vọng.

Cho dù bọn họ ở bất tử cảnh đỉnh phong, nhưng cách đại đạo chi chủ còn có khoảng cách rất lớn.

"Ha ha." Đạo chủ Cửu Nguyên sắp đạt được bảo vật, cũng là bộ dáng tâm tình không tệ.

"Hắc Nhai, Vũ San, các ngươi đều đã có cơ sở trở thành đại đạo chi chủ, việc cần làm là một cái ngộ, chờ ngộ được, vậy là có thể đột phá."

Chỉ điểm hai đệ tử của mình một chút, sau đó đạo chủ Cửu Nguyên lại bay về phía trước.

Có thể để cho ông ta mang theo bên người, thiên phú của hai đệ tử của ông ta có thể tưởng tượng được mạnh cỡ nào.

- Đuổi kịp cho ta! Ánh mắt Hắc Nhai nhìn lướt qua mọi người sợ hãi phía sau, lập tức trầm giọng nói: "Những cánh cửa này có một ít nguy hiểm, nhưng không phải tất nhiên sẽ tử vong, chỉ cần các ngươi sống sót, vậy ta cũng sẽ không để cho các ngươi thử lần nữa."

"Thật sao?"

"Có cơ hội sống sót thật sao?"

Nghe vậy, có hai vị cường giả vội vàng hỏi, trong mắt lộ ra một tia hy vọng.

"Đương nhiên là thật." Hắc Nhai khẳng định gật đầu.

Đưa ra hy vọng mới là tốt nhất, bằng không biết kết cục phải chết, ai sẽ tiếp tục tiến lên?

Đại đội tiếp tục tiến lên, mất hai mươi phút lại đi tới một chỗ.

"Aaaaa!!!"

Vị cường giả thứ hai tiến lên thử, nhưng lại kêu thảm một tiếng, thân thể trực tiếp hóa thành hư vô.

Thấy thế, ánh mắt các cường giả khác càng hoảng sợ.

Chỉ là, lúc này đạo chủ Cửu Nguyên cũng không có đi tới nữa.

Vũ San bay ra, chỉ về phía một người: "Ngươi tiến lên một bước."

Đó là cường giả thứ tự thứ ba, giống như yêu thú hổ bất tử cảnh.

Cường giả Yêu tộc nơm nớp lo sợ, bay về phía trước. Lúc bay đến một chỗ bỗng nhiên có dao động mãnh liệt phát ra, lập tức vô số tia sáng nhanh chóng vọt tới.

“Khôngggg!”

Nhìn thấy những ánh sáng này, trên mặt vị cường giả yêu tộc này nhất thời lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.

Ầm ầm!

Nhưng mà đúng lúc này đạo chủ Cửu Nguyên lại động, ông ta huy động trường thương trong tay, từng luồng khi lưu màu xám trực tiếp bị đánh tan, cánh cửa phía trước cũng là như thế.

"Trường thương này không có đạt tới cấp độ đại đạo chi chủ, xem ra trên người đạo chủ Cửu Nguyên này cũng không có binh khí cấp độ đại đạo chi chủ." Diệp Tinh yên lặng quan sát công kích của đạo chủ Cửu Nguyên, trong lòng thầm nghĩ.

Giống như đại đạo chi chủ cấp một chỉ có một số người trên người có bảo vật, trên người đạo chủ Cửu Nguyên không có một kiện cũng là rất bình thường.

"Ta chưa chết?" Thấy hào quang biến mất toàn bộ, trên mặt vị cường giả Yêu tộc kia nhất thời lộ ra vẻ vui sướng sống sót sau kiếp nạn.

"Được rồi, kế tiếp ngươi an toàn, người tiếp theo dò đường chính là ngươi, cường giả Nhân tộc." Ánh mắt lạnh như băng của Vũ San nhìn về phía Diệp Tinh, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười lạnh.

Nếu là dùng suy nghĩ của cô ta, cường giả Nhân tộc Diệp Tinh này tất nhiên xếp hạng thứ nhất, chỉ là thứ tự đầu tiên nhìn chính là thực lực, đây là đạo chủ Cửu Nguyên định ra, cô ta cũng không dám vi phạm.

- Diệp Tinh, Ma tộc này rất thù hận đối với ngươi a, ngươi còn chưa ra tay giết cô ta sao? Giọng nói của Tiểu Hắc truyền đến.

"Không nóng nảy." Diệp Tinh đáp lại: "Tiểu Hắc, ngươi cảm ứng được bảo vật chia địa chưa?"

Dùng thực lực của hắn đánh chết Vũ San rất dễ dàng, nhưng là mục đích của hắn hiển nhiên không có ở đây.

"Không có." Tiểu Hắc bất đắc dĩ nói: "Có lẽ còn một khoảng cách nữa."

Năng lực cảm ứng bảo vật của nó kinh người, nhưng hiện tại vẫn không cảm ứng được bất kỳ dấu vết bảo vật nào.

Sau đó mọi người tiếp tục đi tới, lúc này thậm chí còn tiến lên hơn một giờ.

"Diệp Tinh, ta cảm ứng được rồi, nếu phía trước không xảy ra chuyện ngoài ý muốn hẳn là có một kiện bảo vật, vẫn là loại linh quả dược thảo." Bên trong nhẫn không gian, giọng nói của Tiểu Hắc bỗng nhiên truyền đến.

"Ồ? Phát hiện rồi?" Trong lòng Diệp Tinh cũng nhất thời hưng phấn hẳn lên.

Có thể làm cho một vị cường giả cấp độ đại đạo chi chủ như đạo chủ Cửu Nguyên phí tâm tìm kiếm, đẳng cấp của linh quả dược thảo kia khẳng định không thấp, rất có thể có tác dụng thật lớn đối với đại đạo chi chủ.

Nhưng Diệp Tinh cũng không có động tĩnh, vẫn bất động thanh sắc đi theo phía sau.

Mãi qua nửa giờ, cánh cửa thứ ba xuất hiện trước mặt mọi người.

- Rốt cục cũng tới! Trên mặt đạo chủ Cửu Nguyên tràn đầy vẻ vui sướng.

Ông ta cứ như vậy đứng ở chỗ cách cánh cửa đó không xa, lại không có động tĩnh gì.

Mà Vũ San trực tiếp bay ra, chỉ vào Diệp Tinh lạnh lùng nói: "Nhân loại, ngươi tiến lên."

- Ca! Nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt thiếu nữ Hàn Y Huyễn tộc nhất thời có vẻ sợ hãi.

Diệp Tinh xong nói không chừng sẽ đến cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.