Chương trước
Chương sau
Vụt!

Trong hư không hỗn độn thật lớn, từng thân ảnh bay tới, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu vàng, trên đầu có hai sừng, trên mặt mang theo bí văn kỳ bí màu đen, trên người tản ra khí thế dao động cực kỳ mãnh liệt.

Đây là khí thế dao động của đại đạo chi chủ!

Mà ở phía sau còn có mấy vị cường giả thân hình khác nhau, chỉ là dao động trên người bọn họ không tính là mạnh, chỉ là ở bất tử cảnh.

Trên bình nguyên Hoang Vũ khổng lồ, không chỉ có đại đạo chi chủ, kỳ thật cũng có rất nhiều bất tử cảnh lang bạt.

Trước Diệp Tinh ở bình nguyên một năm cũng không có gặp phải người khác, những bất tử cảnh này cũng rất khó gặp được cường giả hơn.

Mặc dù nói gặp phải xác suất nguy hiểm tử vong rất cao, không chỉ có cự nhân dung nham uy hiếp, còn có đại đạo chi chủ uy hiếp, thế nhưng bình nguyên Hoang Vũ cũng là có rất nhiều bảo vật, nếu chiếm được một kiện binh khí cấp độ đại đạo chi chủ, thực lực của bọn họ sẽ lập tức phát sinh bạo tăng.

Phú quý hiểm cầu, cho nên bọn họ tự nhiên sẽ tới nơi này.

Sau khi thực lực cường đại,nơi có thể đi tới liền nhiều hơn, nói như vậy không ngừng đi tìm cơ duyên chi địa, nói không chừng có thể đột phá một bước cuối cùng!

Đại đạo chi chủ, đây là khát vọng lớn nhất của mỗi một vị cường giả bất tử cảnh.

- Cường giả Nhân tộc? Người đàn ông trung niên nhìn về phía Diệp Tinh, giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Đại đạo chi chủ." Diệp Tinh cũng nhìn người đàn ông trung niên.

Lúc này ánh mắt hắn lại liếc mắt nhìn hai người phía sau ông ta một chút.

Hai người kia thoạt nhìn đều là thanh niên, thiếu nữ hai mươi mấy tuổi, lúc này bọn họ nhìn Diệp Tinh, sâu trong đáy mắt cũng có một tia kinh nghi bất định.

- Huyễn tộc?

Diệp Tinh yên lặng nói trong lòng, đôi thanh niên nam nữ kia dĩ nhiên đều là sinh mệnh Huyễn tộc!

Cường giả Huyễn tộc đạt tới bất tử cảnh có loại cảm ứng đặc thù, cho dù có biến hóa thế nào cũng có thể nhận ra.

Chỉ là Diệp Tinh không có biểu hiện ra dị thường gì, ngoại trừ hai người kia ra, những thứ khác đều không phải Huyễn tộc.

- Không hổ là Nhân tộc cường đại, nhìn thấy ta thế nhưng không hành lễ.” Khóe miệng ông ta lộ ra một nụ cười, nói: "Nhưng mà cũng không sao cả."

Tay phải vung lên, lập tức ở hai sừng của ông ta có một tia sáng màu đen bay ra, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt liền đi tới trước người Diệp Tinh.

Một cỗ dao động kỳ dị hoàn toàn bao phủ Diệp Tinh, lập tức liền biến mất không thấy.

"Đây là..." Diệp Tinh cảm ứng một chút, sắc mặt khẽ biến.

Hắn cảm thấy hư không xung quanh dường như đều có phạm vi nhỏ ngăn cách.

“Đi theo phía sau ta, nếu không sẽ chết!” Đạo chủ Cửu Nguyên lạnh nhạt nói, ông ta nhìn về phía hai người phía sau mình, phân phó nói: "Hắc Nhai, Vũ San, Nhân tộc này giao cho các ngươi."

"Vâng, sư phụ." Hai người phía sau cung kính nói.

Một người trong hai người giống như sinh mệnh nham thạch, trên người còn có một ít vảy, trên trán cũng có vảy.

Một người khác là một cô gái có ba cái đuôi, giống như con gái Hồ tộc.

Khí thế dao động trên người bọn họ tản ra tất cả đều đạt tới cấp độ bất tử cảnh đỉnh phong.

Sau khi phân phó xong, đạo chủ Cửu Nguyên liền trực tiếp bay về một chỗ.

"Mọi người đuổi theo, Nhân tộc, ngươi cũng đuổi theo bọn ta đi." Hắc Nhai trầm giọng nói.

Mọi người không dám vi phạm, ngay cả Diệp Tinh cũng đi theo phía sau.

Cũng không có người hoài nghi động cơ của Diệp Tinh, bởi vì không có bất kỳ bất tử cảnh nào dám vi phạm mệnh lệnh của đại đạo chi chủ.

Lúc này trong lòng Diệp Tinh lại chuyển động rất nhiều suy nghĩ.

- Thực lực của mình hiện tại bị hạn chế, trước mắt có đại đạo chi chủ, mình hoàn toàn không ngăn cản được, trước tiên chậm rãi khôi phục, hơn nữa trong nhóm này có hai sinh mệnh Huyễn tộc, trước xem tình huống rồi nói sau!

Hắn lần này đến đây chính là vì tìm cơ hội tiến vào trong Huyễn tộc.

Thực lực bị hạn chế, hắn hiện tại cũng không có lực ngăn cản.

Nhìn về phía hai người lúc trước trả lời, Diệp Tinh suy nghĩ một chút, sau đó bay qua, nói: "Xin chào các vị, xin hỏi..."

“Cách xa một chút, đừng đến gần ta như vậy.” Lời còn chưa dứt, Vũ San, cô gái Hồ tộc nhất thời lạnh lùng quát.

Cô ta cau mày, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét, trực tiếp bay cách xa Diệp Tinh một ít.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Tinh nhất thời âm trầm xuống.

"Ha ha, sư muội, ngươi vẫn chán ghét Nhân tộc như vậy." Thanh niên Hắc Nhai cười to nói.

Anh ta nhìn về phía Diệp Tinh, nắm chiến đao màu đỏ trong tay, trong mắt lại chớp động một tia lãnh quang, nói: "Tiểu tử Nhân tộc kia, ngươi nếu đã gia nhập vào nhóm của bọn ta, là muốn đường sống hay là đường chết?"

Trong lòng Diệp Tinh âm trầm, nhưng là hắn không có biểu hiện ra ngoài, mà là nhìn thanh niên, nói: "Tự nhiên là đường sống."

"Đường sống tự nhiên là có." Thanh niên lạnh nhạt nói: "Thanh niên Nhân tộc kia, muốn đường sống, việc ngươi bây giờ phải làm là đi theo chúng ta, những chuyện khác không cần hỏi nhiều, nếu không ngươi chỉ có đường chết! Bây giờ, ngoan ngoãn đi theo phía sau, đó là lời khuyên của ta dành cho ngươi.” Nói xong, anh ta liền không để ý tới Diệp Tinh nữa.

"Ha ha, Diệp Tinh, một người có thể đánh chết một vị đại đạo đại đạo chi chủ, thậm chí cách đây không lâu gài bẫy giết một vị cường giả đại đạo chi chủ cấp ba như ngươi lại bị hai tên bất tử cảnh quát lớn.”

Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến, Tiểu Hắc bên trong nhẫn không gian vui sướng khi người khác gặp họa nói: "Mau ra tay làm thịt bọn họ a, để cho ta kiến thức một chút phong thái thiên tài tuyệt thế của vũ trụ!"

"Ngươi nói ít hai câu đi." Diệp Tinh bất đắc dĩ truyền âm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.