Chương trước
Chương sau
Bảo Nhi nghiêng đầu nói: “Trước kia Bảo Nhi rất lợi hại, có thể tìm được rất nhiều bảo vật, thậm chí còn tìm được cả hai quả cầu truyền thừa. Trong nhẫn không gian, Bảo Nhi nhớ có một thúc thúc đối xử với ta rất tốt.”

Cô bé vui vẻ nói, nhưng càng nói càng lộ vẻ mất mát: “Sau đó Bảo Nhi không gặp lại thúc thúc đó nữa, năng lực tìm bảo vật của Bảo Nhi cũng càng ngày càng yếu.”

Diệp Tinh nghe đến đây thì trong lòng không biết là cảm giác gì, những chuyện này mà cô bé vẫn còn nhớ.

Mọi chuyện trong thế giới giả tưởng chừng như đã trải qua rất lâu rồi.

“Bảo Nhi, ngươi có từng thử liên lạc với thúc thúc đó chưa?” Diệp Tinh nhớ mình đã từng cho Bảo Nhi phương thức liên lạc, nhưng sau đó không thấy phản ứng gì.

“Bảo Nhi quên mất.” Cô bé mất mát nói: “Sau khi ra khỏi không gian một thời gian dài thì Bảo Nhi mới nhớ, nhưng đến lúc đó thì không nhớ được phương thức liên lạc nữa rồi.”

“Không sao không sao, không nhớ thì thôi.” Diệp Tinh cười nói.

Gương mặt hắn đầy vẻ ôn hòa, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt lại là tia sáng lạnh lẽo. Không cần phải nói cũng biết đây là thủ đoạn khống chế của tộc Hạt Nguyên.

Hắn vô cùng không có hảo cảm với tộc quần này.

Vút!

Diệp Tinh vung tay phải lên, thu Bảo Nhi vào trong nhẫn không gian, sau đó hắn bước ra ngoài.

Nhưng khi tới cửa thì trên người Tiểu Bảo Nhi lại có những dao động chập chờn không rõ.

Vút! Vút!

Hai bóng người từ đằng xa lập tức bay tới, nhìn thấy Diệp Tinh thì vội vàng nói: “Đội trưởng Ngạn Quân, tất cả nô lệ ở đây không được mang ra ngoài, đây là quy định của các vị đạo chủ.”

Bọn họ cảm ứng được dao động.

“Trên người Tiểu Hảo có hạn chế?” Cảm nhận dao động trên người cô bé, trong lòng Diệp Tinh nhất thời trầm xuống.

“Ta biết rồi.” Hắn gật đầu một cái, xoay người quay trở lại bên trong cung điện.

“Đáng chết, trên người Bảo Nhi có ấn ký, một khi rời khỏi đây sẽ bị kích hoạt, mình không thể nào đưa con bé ra ngoài được.” Trong lòng Diệp Tinh lạnh như băng.

Hắn cẩn thận dò xét một tý, nhưng không phát hiện ra gì cả.

Dựa vào thực lực của hắn mà cũng không có cách nào phát hiện ra ấn ký, thế nên cũng không có cách nào tiêu trừ nó được.

Trên thực tế, trên người những nô lệ này đều có ấn ký, cao có thấp có. Tiểu Bảo rất đặc biệt, trước kia thậm chí còn tìm được cả quả cầu truyền thừa, thế nên trên người còn mang theo ấn ký của đại đạo chi chủ bố trí. Diệp Tinh không có cách nào đối phó với ấn ký này.

Hắn vung tay phải lên, cô bé lại xuất hiện.

“Ôi, lại ra ngoài rồi.” Tiểu Bảo Nhi nghi hoặc nhìn Diệp Tinh. Cô bé nhớ rõ trước kia mình bị bỏ vào nhẫn không gian đều mất thời gian rất lâu mới có thể đi ra ngoài.

“Bảo Nhi, ngươi yên lặng ở chỗ này, muốn ăn gì thì cứ lấy.” Diệp Tinh sờ đầu cô bé, mỉm cười.

Hắn lại vung tay lên, hàng chục loại linh quả với linh lực phong phú xuất hiện trước mắt cô bé.

“Được.” Cô bé nhìn thấy linh quả thì hai mắt sáng lên.

Bảo Nhi nhìn Diệp Tinh, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn thúc thúc.”

Nói thêm mấy câu, Diệp Tinh ngồi xuống.

“Muốn mang Bảo Nhi đi thì thực lực của mình vẫn chưa đủ. Nhưng nếu như đột phá thì nói không chừng có thể thành công.” Diệp Tinh hít sâu một hơi.

...

Đại lục tộc Hạt Nguyên là một vùng đất lơ lửng trên bầu trời, đất liền rất ít, đường kính còn chưa đến mười cây số. Vùng đất này chỉ toàn núi đá nham thạch, không có linh quả dược thảo gì, thế nên cũng không có bất cứ sinh mệnh nào sinh sống.

Lúc này, bên trong một khe hở trong núi, bản thể của Diệp Tinh đang yên lặng ngồi xếp bằng, vung tay phải lên, trước mắt từng bí văn màu đỏ kỳ bí xuất hiện.

Lần lượt từng bí văn lóe lên, tản ra những luồng dao động mạnh mẽ.

“Đạo tắc tử vong...”

Diệp Tinh yên lặng, nghĩ ngợi xem phải đột phá như thế nào.

Đạo tắc tử vong của hắn bây giờ đã đạt đến bước cuối cùng, chỉ còn kém một chút nữa là có thể đột phá. Một khi đột phá thành công thì hắn chính là Bất tử thần minh, không cần lo lắng bị giới hạn tuổi thọ.

Ở sâu bên trong đại dương Trái đất, phân thân tử vong đạo tắc giới của Diệp Tinh không ngừng run lên, bên trong tràn ngập hơi thở của đạo tắc tử vong, phân bố khắp các nơi.

“Chỉ còn thiếu một chút nữa, mình cảm thấy rất nhanh thôi, tối đa là mấy tháng là có thể đột phá rồi!” Diệp Tinh cẩn thận cảm nhận.

Lúc này, bản thể của hắn, phân thân Huyễn tộc, phân thân tử vong đạo tắc giới đều đang ở đây lĩnh ngộ.

“Chỉ cần đột phá thì sẽ có cơ hội cứu Bảo Nhi ra ngoài.”

Hiện tại hắn mới chỉ là Chân linh cảnh, nhưng nền tảng cơ sở lại hoàn toàn có thể đạt tới Bất tử cảnh đỉnh phong. Nếu như hắn thực sự có thể đột phá đến Bất tử cảnh, vậy thì tố chất thân thể của hắn nhất định sẽ còn tăng hơn nữa. Đến lúc đó, cho dù là đại đạo chi chủ cũng chưa chắc có thể tùy tiện đánh chết hắn.

Diệp Tinh bây giờ cho dù tập hợp hết tất cả mọi con Át chủ bài của mình thì cũng không chắc có thể sống sót trước sự tấn công của đại đạo chi chủ.

“Yên tâm tu luyện.”

Diệp Tinh hít sâu một hơi, yên lặng ngồi xuống.

Hắn nhìn những bí văn màu đỏ trước mặt, tìm kiếm bước cuối cùng của đạo tắc tử vong.

...

Khi Diệp Tinh đến tộc Hạt Nguyên để tìm Tiểu Bảo Nhi và thử nghiệm đột phá thì ở thế giới bên ngoài gió nổi mây vần, có rất nhiều tộc quần vẫn đang điên cuồng tìm kiếm Diệp Tinh.

Trong một tòa cung điện bên trong một đại thế giới, một yêu thú có thân hình tương tự như nhân tộc, nhưng toàn thân lại được bao phủ một lớp vảy màu tím, trên lưng có gai dữ tợn, đầu giống như đầu cá sấu đang đứng.

“Đạo chủ Xích Côn, đến giờ vẫn chưa phát hiện ra tung tích của nhân loại Diệp Tinh.” Một Bất tử cảnh cung kính nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.