Chương trước
Chương sau
Vị lão giả này mặc một thân trường bào trắng, nhưng trên trường bào lại có một ít vết bẩn làm phá hủy cảm quan tổng thể của nó.

Khuôn mặt tương tự người địa cầu nhưng trên đầu lại có hai cái sừng. Tóc và râu đều bạc trắng, chúng tùy ý tán loạn gần nhau như là bị buộc lại.

Trên mặt lão giả mang theo tươi cười, nụ cười này làm cho người ta không tự chủ được mà sinh ra hảo cảm.

Nhìn kỹ thì lão giả vẫn ở nơi đó, nhưng lại nhìn lại thì tựa hồ ông ta như là không tồn tại. Dường như ông ta đã dung hợp hoàn mỹ với trời đất nơi đây, làm cho người ta theo bản năng mà xem nhẹ sự tồn tại của ông ta.

“Hiền giả vận mệnh?” Diệp Tinh sững sờ, nhưng hắn đã nhanh chóng nhận ra, vô cùng cung kính chào hỏi: “Bái kiến hiền giả vận mệnh đại nhân!”

Lúc còn ở Hư Không Cảnh đã từng nghe qua hiền giả vận mệnh giảng đạo.

Tâm trạng Diệp Tinh khó có thể bình tĩnh lại. Nói thật, lúc trước nhìn thấy ảo ảnh của Mạt Viêm Thánh Tôn ở dãy núi Hoang Trụ hắn không có cảm giác gì.

Nhưng hiền giả vận mệnh trước mắt chính là Vũ Trụ Thánh Tôn chân chính!

Thực lực càng mạnh, càng có thể cảm ứng được thực lực khủng bố của những cường giả này.

Vô số cường giả Bất Tử cảnh có thiên phú tuyệt thế muốn trở thành đại đạo chi chủ đều bị bình cảnh vây khốn rất khó tiến lên. Càng khó nói không biết qua bao nhiêu năm mới xuất hiện một vị Thánh Hoàng.

Có thể nghĩ đến cấp bậc Thánh Tôn cao hơn Thánh Hoàng là kinh khủng cỡ nào!

Chỉ cần trong tộc quần xuất hiện một vị thì tộc quần đó chính là tộc quần đỉnh cấp vũ trụ!

Dù cho Nhân tộc là một trong những tộc quần đỉnh nhất trong vũ trụ thì cũng mới chỉ có ba cường giả đạt tới cấp bậc này.

Đạt tới trình độ này mới có thể chân chính xem như tung hoành vũ trụ, không có bất kỳ sợ hãi nào!

“Ha hả, tiểu tử, mấy trăm năm ngắn ngủi không gặp, thực lực của ngươi bây giờ mạnh hơn trước kia nhiều”. Hiền giả vận mệnh mỉm cười nói với Diệp Tinh.

Trên người ông ta không có chút khí thế dao động nào, giống như là một người hàng xóm già thân thiện, sẽ không làm người ta có ác cảm.

“Gặp phải một ít cơ duyên.” Diệp Tinh cung kính đáp lời.

Hiện tại hắn là phân thân Huyễn tộc, thế nhưng bị hiền giả vận mệnh nhìn thấu chỉ bằng cái liếc mắt. Đối với những cường giả cấp độ đó mà nói, Diệp Tinh lại không cảm thấy kỳ quái.

Có thể dễ dàng nhìn thấu hắn giống như Diệt Thương trong vòng xoáy sinh tử kia.

“Ha hả, cơ duyên cũng là một phần của thực lực” Hiền giả vận mệnh mỉm cười nói.

Sau đó ông ta lại không nói gì nữa, ánh mắt nhìn về phía xa xôi, dường như nơi đó đang xảy ra chuyện gì.

Diệp Tinh cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng lại không dám nói thêm cái gì, cũng không dám rời đi nơi này, cứ như vậy cung kính đứng thẳng tại chỗ.

Trên đỉnh núi, nhìn qua không có biến hóa gì, nhưng dần dần có một đoạn lá cây bị kéo ra từ trong vết nứt.

Ong…

Dao động xuất hiện trên người hiền giả vận mệnh, bao lấy chính mình và cả Diệp Tinh.

“Đó là cái gì?” Diệp Tinh cảm thụ được dao động, hắn nhìn về phía vết nutes trên ngọn núi.

Sau khi một đoạn lá thò ra, phiến lá chuyển động, dường như đang quan sát bốn phía xung quanh.

“Hình như không phát hiện ra ta?” Diệp Tinh cảm thấy dường như chính mình đã hòa hợp với trời đất nơi đây, không có chút dao động nào truyền ra.

Hiển nhiên phiến là kia không thể cảm ứng được, sau khi xác định bốn phía “Không có người”, lại có một cánh hoa lộ ra, sau đó cả thân hình xuất hiện.

Đây là một cây có hoa màu tím, cao không quá một thước, nhìn qua không khác gì cây hoa linh thật, nhưng lúc này lại nhanh chóng đi lại như con người.

“Đây là thứ gì?” Nhìn tình cảnh trước mắt, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy kinh ngạc.

Cây cối có hình thể lớn trong vũ trụ có khả năng sinh ra linh trí nhất định, nhưng chúng đều để lại dấu vết. Mà đây chỉ là một đóa hoa màu tím lại sinh ra linh trí thì rất là kỳ quái.

“Hình như ta đã từng gặp sinh mệnh giống vậy?” Nhìn đóa hoa đứng thẳng đi lại, Diệp Tinh bỗng nhiên nhớ tới lúc trước mình nhìn thấy linh quả có hai màu đen trắng trong một không gian kỳ dị.

Lúc ấy quả kia bỗng nhiên chạy trốn đã làm hắn khiếp sợ một đoạn thời gian dài.

“Cuối cùng cũng xuất hiện”. Sau khi đóa hoa màu tím xuất hiện, trên mặt hiền giả vận mệnh lộ ra tươi cười.

Ông ta nắm chặt tay phải, trên người cây hoa tím kia chợt tản ra dao động mãnh liệt. Nó muốn thoát khỏi, nhưng chỉ trong vài dây nó lại đi đến gần hiền giả vận mệnh.

Dường như chú ý tới ánh mắt tò mò của Diệp Tinh, ông ta mỉm cười nói: “Đây là hoa Tử Nguyên Lưu Kim, là sinh mệnh chi linh trong vũ trụ”.

“Sinh mệnh chi linh?” Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh tức khắc lộ vẻ tò mò.

Hiền giả vận mệnh mỉm cười, nói: “Linh quả vũ trụ, dược thảo khắp nơi. Trong đó hầu hết đều ẩn chứa linh lực, có các loại tác dụng. Có xác suất gần bằng không, những linh quả và dược thảo này sẽ xảy ra biến dị. Chúng sẽ sinh ra linh trí của bản thân, đó còn gọi là sinh mệnh chi linh”.

Hiền giả vận mệnh chỉ vào đóa hoa màu tím trong tay, mỉm cười nói: “Hoa Tử Nguyên Lưu Kim là một trong số đó. Loại dược thảo này có thể giải trừ tất cả mọi loại độc tố. Chỉ cần đã xuất hiện trong vũ trụ thì không có độc tố nào có thể làm gì được nó. Cho dù linh hồn trúng độc thì chỉ cần uống một giọt nước thuốc từ hoa Tử Nguyên Lưu Kim cũng có thể khỏi hẳn trong nháy mắt. Hơn nữa, sau khi dùng còn có thể kéo dài tuổi thọ của bản thân”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.