Chương trước
Chương sau
Cho dù là cường giả cũng có bạn bè thân thiết, mà Mạc Cam Lâm, Linh Khuê Mộc và Ám Tư Thuẫn chính là bạn thân của nhau, lúc còn nhỏ yếu đã cùng nhau lưu lạc.

“Ta bị nhân loại Kiếm Ngân giết!” sắc mặt Ám Tư Thuẫn vô cùng u ám.

Nghe vậy, Linh Khuê Mộc nghi ngờ hỏi: “Ám Tư Thuẫn, ngươi đã tới vùng đất vòng xoáy sinh tử rồi, lẽ nào ngươi không nói quan hệ của ngươi với Mạc Cam Lâm ra ư?”

Có sự uy hiếp của Mạc Cam Lâm, cho dù là Xà Mạc cũng chưa chắc đã dám giết Ám Tư Thuẫn.

“Nhân loại Kiếm Ngân đánh chết đó vốn chẳng thèm để ý.” Ám Tư Thuẫn khẽ quát.

Nghe vậy, Mạc Cam Lâm nhìn Ám Tư Thuẫn, sắc mặt bình tĩnh: “Giờ nhân loại Kiếm Ngân đang ở đâu?”

“Ta tự làm nổ chút căn nguyên của bản thân, một chút đã tiến vào trong cơ thể của nhân loại Không Luân Càn, giờ hắn vẫn còn đang ở vùng đất vòng xoáy sinh tử.” Ám Tư Thuẫn vội vàng nói.

“Mạc Cam Lâm, thân thể mạnh nhất của ta đã bị giết, phải cả triệu năm nữa cũng chưa chắc đã nuôi dưỡng ra được, ngươi nhất định phải giúp ta báo thủ, giết chết nhân loại Kiếm Ngân đó!”

Anh ta nhìn Mạc Cam Lâm, trong mắt lóe lên thù hận. Lúc này anh ta chỉ ước gì có thể giết Diệp Tinh ngay lập tức.

“Yên tâm.” Biểu tình trên mặt Mạc Cam Lâm không thay đổi nhiều, có vẻ như không nói nhiều, lúc này trong mắt anh ta cũng lóe lên một tia lạnh lẽo.

Bạn của Mạc Cam Lâm anh chưa ai có thể giết.

“Haha, Ám Tư Thuẫn, ngươi cứ an tâm ở trong cung điện đợi tin tốt lành của bọn ta đi.” Bên cạnh, Linh Khuê Mộc cười to, nói.

“Đợi giết được nhân loại Kiếm Ngân, ta lại tới chê cười ngươi thật tốt.”

“Cút đi!” nghe vậy, Ám Tư Thuẫn lập tức nổi giận, giống như một con sư tử tức giận gầm lên.

“Được rồi.” Mạc Cam Lâm mở miệng, Linh Khuê Mộc lập tức dừng lại, không chê cười Ám Tư Thuẫn nữa.

“Ám Tư Thuẫn, ngươi giữ liên lạc với bọn ta, đánh dấu vị trí của nhân loại Kiếm Ngân.” Anh ta nhìn Ám Tư Thuẫn, lập tức nói.

“Được.” Ám Tư Thuẫn gật đầu.

Trải qua sự trêu đùa của Linh Khuê Mộc lúc nãy, sự tức giận trong lòng anh ta cũng đã biến mất rất nhiều, sắc mặt cũng dần dần trở nên bình tĩnh.

Nói vài câu, bóng dáng của Ám Tư Thuẫn biến mất, trong hư không, chỉ còn lại Mạc Cam Lâm và Linh Khuê Mộc đang đứng đó.

“Lần này Ám Tư Thuẫn phải chịu thiệt lớn rồi.” Linh Khuê Mộc không nhịn được mà lắc đầu, trong mắt anh ta tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo: “Nhưng dám giết huynh đệ của chúng ta, chắc chắn không thể bỏ qua.”

Ánh mắt Mạc Cam Lâm nhìn về phía trước, trên mặt cũng mang theo một tia lạnh lẽo: “Linh Khuê Mộc, thực lực của nhân loại Kiếm Ngân cũng rất mạnh, chúng ta chia nhau ra tìm nhân loại Kiếm Ngân, nếu ngươi tìm thấy trước, trói hắn ta lại rồi đợi ta tới.”

“Được.” Linh Khuê Mộc cười nhẹ, gật đầu.

Soạt!

Trong tay anh ta xuất hiện một thanh chiến đao.

Thanh chiến đao này có màu trắng bạc, trông có vẻ rất dữ tợn, bên trên còn có vài vết nứt nhỏ.

“Lấy được đao Ngân Hàn này, vừa hay ta cũng muốn thử nghiệm thực lực một chút.” Linh Khuê Mộc cười, nói.

Vút! Vút!

Hay bóng người lay động, nhanh chóng bay về phía xa.

...

Trong hư không, Diệp Tinh đang bay nhanh.

“Ánh sáng màu xanh này thật khó loại bỏ.” Diệp Tinh nhíu mày.

Những ánh sáng màu xanh lam đó dung nhập vào cơ thể của hắn, thậm chí hắn đã nuốt một vì bảo vật quý, nhưng tới giờ cũng mới chỉ loại bỏ được hơn một nửa, còn một phần nhỏ nữa chưa thể loại trừ.

“Diệp Tinh, phía xa có cường giả bay tới.” đúng vào lúc này, bỗng nhiên tiếng của Tiểu Hắc truyền tới.

“Hửm?” ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía xa, linh hồn tản ra, nhưng hắn lại không nhìn được.

Linh hồn phân thân huyễn tộc của hắn không được coi là mạnh lắm, Tiểu Hắc mạnh hơn một chút, vậy nên có thể phát hiện ra được cường giả phía xa đó.

“Đi!”

Không hề do dự, Diệp Tinh nhanh chóng quay người rời đi.

“Diệp Tinh, cường giả đó vẫn theo ngươi.” một giây sau, tiếng Tiểu Hắc lại truyền tới lần nữa.

“Vẫn theo sau?” Diệp Tinh khẽ nhíu mày, trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành.

...

Lúc này, phía xa có một cường giả vô cùng vạm vỡ đang tiến tới gần.

“Haha, Mạc Cam Lâm, Ám Tư Thuẫn, ta đã phát hiện ra tung tích của nhân loại Kiếm Ngân rồi, hiện giờ nhân loại Kiếm Ngân đang ngụy trang thành một cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp bình thường, đang chạy xa ta.” Chàng trai vạm vỡ nhanh chóng lien hệ.

Bên trong một cung điện ở đất liền thiên tộc, trên mặt Ám Tư Thuẫn lộ ra vẻ kích động, nói: “Đúng, trước đây lúc ta gặp phải nhân loại Kiếm Ngân hắn cũng đang ngụy trang, nếu không ngoài dự đoán, chắc chắn trên ngời hắn có áo giáp quý báu để ngụy trang thân hình và khí tức.”

Mặc dù bảo vật loại này không thể tăng lực công kích, nhưng có thể phát huy ra được tác dụng bảo vệ tính mạng cực mạnh.

Mạc Cam Lâm cũng nhanh chóng nói: “Ta đang đuổi tới, đại khái cần một phút nữa.”

Lúc này, ở một nơi xa xôi.

Dù sao cũng khó xác định được phương hướng mà Diệp Tinh bay đi, chưa ra tiếp cận sẽ dễ gặp được hơn.

“Ta thử thực lực của nhân loại Kiếm Ngân trước xem thế nào!” chàng trai vạm vỡ Linh Khuê Mộc cười to, nói.

“Linh Khuê Mộc, ngươi phải cẩn thận động mà ta cảm nhận được ngày càng yếu đi rồi, rõ ràng nhân loại Kiếm Ngân đó đang không ngừng bài trừ ánh sáng căn nguyên của ta, một khi bài trừ ra hết, ta cũng không cảm ứng được nữa.” Ám Tư Thuẫn vội vàng nói, lo lắng Linh Khuê Mộc sẽ dẫn tới sự cảnh giác của Diệp Tinh.

“Linh Khuê Mộc, ngươi đợi ta tới rồi ra tay.” Mạc Cam Lâm cũng dặn dò.

Linh Khuê Mộc cười to, nói: “Yên tâm, giờ ta đang theo dấu nhân loại Kiếm Ngân, chỉ còn lại một chút thời gian ngắn ngủi, hắn ta không chạy thoát được đâu, cho dù là Xà Mạc,ta cũng nắm chắc có thể trói buộc được ba mươi giây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.