Chương trước
Chương sau
Ba cường giả Hỗn Tát, Xà Mạc, Không Luân Càn nhìn thấy trường thương đánh tới, sắc mặt cũng thay đổi.

Xà Mạc, Không Luân Càn không chút do dự nào trốn đi, sắc mặt Hỗn Tát âm u, nhưng cũng không dmas do dự, thậm chí còn từ bỏ hai bảo vật trong tay mình.

Tay phải anh ta vung lên.

Vút! Vút!

Hai con Thị Độc Trùng nhanh chóng bay tới, dung nhập vào cơ thể anh ta, mà anh ta cũng nhanh chóng bay về phía xa.

“Oành!”

Trường thương khổng lồ tốc độ kinh người, vậy mà lại cắm vào bên trong hồ nước.

Nháy mắt, nham thạch nóng chảy điên cuồng phun ra, mà một luồng dao động cường đại tới cực hạn đang mãnh liệt khuếch trương ra bốn phía.

Chất độc trên mặt hồ dưới luồng dao động này rút xuống như thủy triều.

Một vài cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp đang chạy trốn tiếp xúc với luồng dao động này, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ, sau đó ánh mắt tối đi, cơ thể rơi xuống từ không trung.

“Phụt!” “Phụt!” “Phụt!”

Mà những cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp khác chạm tới một phần nhỏ dao động sắc mặt cũng trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu, thậm chí đến cả Bất Tử Cảnh đỉnh phong cũng vậy, dao động khí thể trên người giảm xuống rất nhiều.

Cuối cùng dao động thương mang biến mất, các cường giả cũng dừng lại, trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Trên mặt đất, thi thể của bốn mươi mấy cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp nằm ngang, mà rất nhiều cường giả đứng trên hư không cũng đã bị thương.

Trong hồ nước, trường thương khổng lồ đứng thẳng, cứ như vậy mà cắm trên mặt hồ, lúc này dao động đã dừng lại, nhưng lại khiến cho lòng các cường giả cảm thấy khiếp sợ.

“Thương Thần vẫn! Là thương Thần Vẫn!”

“Là binh khí của thiên tộc Mạc Cam Lâm!”

“Mạc Cam Lâm tới đây rồi!”

Trong mắt các cường giả tràn ngập vẻ khiếp sợ.

“Là thương Thần Vẫn.” Lúc này sắc mặt Diệp Tinh cũng thay đổi: “Cường giả vô địch Bất Tử Cảnh Mạc Cam Lâm của thiên tộc.”

Cường giả vô địch Bất Tử Cảnh, nắm giữ bốn đạo tắc cường đại, là Bất Tử Cảnh nắm giữ nhiều đạo tắc nhất trong vũ trụ giai đoạn hiện tại, thực lực của bọn họ ngất trời, trên người còn có rất nhiều bảo vật.

Nhân tộc Thao Liệt, yêu tộc Huyền Long, thiên tộc Mạc Cam Lâm, mỗi một người đều là tồn tại vô địch!

Thiên tộc, cũng là một trong những tộc lớn mạnh nhất vũ trụ, không kém hơn nhân tộc chút nào.

“Chỉ là công kích của binh khí thôi, đã khiến cho bốn mươi mấy cường giả đỉnh cấp phải ngã xuống, phần lớn bị thương, thậm chí còn có cả cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong bị thương, mấy người Xà Mạc, Không Luân Càn cũng phải tạm tránh phong mang, đây là uy thế của cường giả vô địch Bất Tử Cảnh ư?” lòng Diệp Tinh không nhịn được mà chấn động.

Nơi này nhiều cường giả như vậy, cho dù là các cường giả Xà Mạc, Không Luân Càn trước đó, mọi người còn liên thủ với nhau, nhưng giờ đây chỉ có binh khí xuất hiện, đã khiến cho tất cả các cường giả rút lui.

Vút!

Dưới ánh mắt sợ hãi của các cường giảm phía xa có một chiếc bóng nhanh chóng bay tới, đây là một chàng trai có thân hình giống người, tóc màu đỏ, tùy ý thả sau lưng, chỉ có một mắt, sau lưng còn có một chiếc đuôi, trông tổng thể rất bình thường, nhưng trên người lại tản ra dao động cực kỳ đáng sợ!

Ong...

Trường thương lay động, sau đó bay tới tay chàng trai,

“Quả nhiên là Mạc Cam Lâm!”

“Vậy mà lần này có cường giả vô địch Bất Tử Cảnh tới đây.”

Tất cả các cường giả nhìn chàng trai này khiếp sợ.

Cho dù là Xà Mạc, Không Luân Càn cũng phải dựa vào thực lực của tộc để đoạt bảo, nhưng Mạc Cam Lâm chỉ có một mình, bên cạnh không có cường giả nào khác.

“Các vị, hai món bảo vật này thuộc về ta.” Mạc Cam Lâm xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mấy trăm cường giả ở hiện trường, nói.

Giọng nói của anh ta rất dễ nghe, khiến cho người nghe cảm thấy rất dễ chịu.

“Tất nhiên.”

“Nếu Mạc Cam Lâm ngươi ngươi đã tới, vậy thì hai món bảo vật này thuộc về sở hữu của ngươi.”

Mọi người vội vàng gật đầu, ngay cả Xà Mạc, Không Luân Càn cũng không dám nói gì.

“Đáng chết, sao Mạc Cam Lâm này lại tới đây?” lúc này lòng nghẹn khuất nhất là Hỗn Tát không thể nghi ngờ, hai bảo vật này vốn đã thuộc về sở hữu của anh ta rồi, nhưng Mạc Cam Lâm lại bỗng nhiên xuất hiện, anh ta không có chút sức phản kháng nào, thậm chí là không dám nói gì.

Mạc Cam Lam quét mắt nhìn các cường giả bên dưới, sắc mặt anh ta bình tĩnh, không chút bất ngờ nào với phản ứng của mọi người.

Tay phải anh ta nắm chặt.

Vút! Vút!

Trong tầm mắt của mọi người, hai món bảo vật bay tới tay anh ta, nhanh chóng bị anh ta thu lại.

Vút!

Sau khi thu lấy bảo vật, Mạc Cam Lâm không dừng lại, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Đi rồi.”

Nhìn thấy Mạc Cam Lâm rời đi, các cường giả mới thở phào một hơi.

“Đi!”

Sắc mặt yêu tộc Xà Mạc khó coi, ở lại một chốc, sau đó liền dẫn các cường giả khác rời đi.

“Đi thôi.”

“Không ngờ lần chờ đợi này chẳng cường giả nào lấy được bảo vật.”

“Ai mà biết cường giả vô địch Bất Tử Cảnh Mạc Cam Lâm lại tới nơi này?”

Các cường giả lắc đầu, cũng ào ào rời đi.

Cuộc chiến đoạt bảo kịch liệt, hơn tám mươi cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp ngã xuống, nhưng lại có cái kết như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.