Rời khỏi mảnh lãnh địa kia, Diệp Tinh đi tới bên cạnh cô bé.
“Thúc thúc, nhiều bảo vật như vậy đều bị ngươi lấy được, ngươi qua lợi hại rồi.” Tiểu Bảo Nhi ngửa đầu nhìn Diệp Tinh, rất là hưng phấn nói.
Cô vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, giống như là mình cũng tham dự trong đó.
Diệp Tinh cười cười, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi: “Đúng rồi, Bảo Nhi, bảo vật trong cơ thể những yêu thú chó này đã không còn rồi, về sau sẽ lại có không?”
Nếu mà không có thì những người khác lại đến đánh chết đám yêu thú chó này, đó chính là hoàn toàn vô dụng.
“Không phải nha”. Cô bé lắc đầu, nói: “Qua chừng hai mươi mấy ngày nữa, trong cơ thể của những sinh vật này lại sẽ xuất hiện bảo vật giống vậy”.
“Ra là vậy”. Diệp Tinh gật đầu.
Nhưng mà nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng rất bình thường, dù sao đây cũng là một thế giới ảo. Nếu bảo vật trong cơ thể một con vật trong đây đã bị đánh ra là không có nữa, thì phỏng chừng việc tìm kiếm bảo vật sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ cần tụt lại phía sau thì sẽ rất khó đuổi theo.
Vì khả năng sinh mệnh trong thế giới ảo mà bọn họ đang chiến đấu rất có khả năng đã từng bị các cường giả khác giết qua.
Đối với việc này, Diệp Tinh khong có ý nghĩ gì nhiều, qua hai mươi mấy ngày nữa thì chắc loại bảo vật cấp độ này đã bị đào thải.
Cười cười, Diệp Tinh lấy bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-thanh-manh-nhat-vu-tru/3531348/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.