Chương trước
Chương sau
Trên thực tế, thiên phú hơi mạnh một chút là có thể tiến vào bậc thang Tinh Nguyên, không nói Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, cho dù là đám người Hoàng Viêm, Vương Tam Đại đều là thiên tài cường đại của điện Hồn Thiên, đạt được danh ngạch tiến vào bậc thang Tinh Nguyên rất dễ dàng.

- Ha ha, cả 8 người luôn! Lão giả phái Thương Ưng kinh hỉ nhìn 8 người Diệp Tinh.

Phái Thương Ưng bọn họ cũng không tính là cường đại, lần này là thời cơ các đại tông phái tuyển chọn đệ tử, cũng là thời cơ mà rất nhiều thiên tài đạo tắc cảnh nhân cơ hội này gia nhập những thế lực này. Chân chính lựa chọn gia nhập phái Thương Ưng bọn họ cũng không phải rất nhiều, mãi cho đến bây giờ mới chỉ có mười mấy người mà thôi.

"Các ngươi đều là đệ tử ngoại môn phái Thương Ưng ta, đây là lệnh bài, đợi đến khi truyền thừa của bậc thang Tinh Nguyên chấm dứt, các ngươi thông qua khảo hạch phái ta, là có thể có cơ hội trở thành đệ tử nội bộ." Lão giả đưa tới mấy tấm lệnh bài.

Nắm lệnh bài trong tay, trên mặt đám người Diệp Tinh cũng lộ ra một tia vui sướng.

Mục đích bọn họ gia nhập phái Thương Ưng chính là vì cái này, đạt được điểm sáng, đạt được lệnh bài, hiện tại việc cần làm là chờ bậc thang Tinh Nguyên mở ra.

Nói một chút, mấy người Diệp Tinh liền rời khỏi nơi này.

Lão giả cũng không có hạn chế gì đối với hành động của đám người Diệp Tinh.

- Diệp Tinh! Không đi được mấy bước, một âm thanh vang lên.

Xa xa, một thanh niên mặc áo giáp màu bạc, trên đầu có một sừng đi tới.

"Lư Vân Đạt." Diệp Tinh nhìn người tới cười nói: "Thế nào? Có lệnh bài không?"

“Đương nhiên!" Lư Vân Đạt lắc lắc lệnh bài trong tay nói: "Ta hiện tại là đệ tử phái Mãnh Hổ."

- Phái Mãnh Hổ? Nghe vậy, khóe miệng Diệp Tinh giật giật một chút, nói: "Ta là phái Thương Ưng."

Tên môn phái trên bí cảnh Tinh Nguyên này thật kỳ quái.

Bỗng nhiên, cách đó không xa một khu vực hoàn toàn yên tĩnh lại.

"Làm sao vậy?" Mấy người Diệp Tinh nhìn lại.

Sau khi yên tĩnh được mấy giây ngắn ngủi, đột nhiên tiếng nghị luận của mọi người không ngừng vang lên.

- Là Phong Diệp Tây thiên tài đỉnh cấp của Tần Mộc Tông!

"Nghe đồn Phong Diệp Tây một năm trước lấy thực lực đạo tắc cảnh đỉnh phong địch lại cường giả hư không cảnh trung kỳ, một tiểu cảnh giới mà trực tiếp vượt qua một đại cảnh giới,, thực lực cường đại đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi."

"Trận chiến đó ta đã tận mắt chứng kiến đấy."

Một vị thanh niên nhịn không được nghị luận.

Đám người tự động tách ra một con đường, sau đó một thanh niên mặc áo giáp màu trắng, dung mạo vô cùng tuấn mỹ đi ra.

Trên lưng thanh niên đeo một thanh trường kiếm, khóe miệng mang theo một nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn giống như là một vị thư sinh nho nhã vậy.

Bỗng nhiên, một chỗ khác lại có một tiếng kinh hô vang lên.

"Là Mộc Thanh Vũ thiên tài đỉnh cấp của Linh Nhai Tông."

"Mộc Thanh Vũ thiên phú cường đại, vừa mới gia nhập Linh Nhai Tông đã được tông chủ thu làm đệ tử, thực lực không hề thua kém Phong Diệp Tây."

Trong tầm mắt mọi người, một cô gái mặc váy màu tím đi tới. Trên người còn đeo một tấm màn che mặt trên mặt, làn da trắng nõn, tóc xõa tung bên hông.

Chỉ có một nửa khuôn mặt lộ ra, không thể nghi ngờ tuyệt đối là một mỹ nhân.

"Nhìn kìa, đó là Thanh Hồn con trai của tông chủ Vân Diệp Tông."

- Thanh Hồn cũng có năng lực khiêu chiến vượt cấp khủng bố, nghe đồn anh ta thậm chí có thể đánh chết cường giả hư không cảnh trung kỳ!

Khu vực thứ ba, một thanh niên mang theo chiến đao, vẻ mặt kiệt ngạo bất tuân đi tới.

"Rất nhiều thiên tài a."

"Lúc này không biết ai có thể trổ hết tài năng ở trong bậc thang Tinh Nguyên đây."

Mọi người nhìn ba thiên tài này, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ.

Vượt cấp chiến đấu, đối với bọn họ mà nói căn bản là khó có thể tưởng tượng được.

"Lấy thực lực đạo tắc cảnh đỉnh phong địch lại hư không cảnh trung kỳ sao?" Đám người Diệp Tinh liếc nhau một cái.

Thiên phú như vậy miễn cưỡng có thể đạt được cánh cửa tiến vào tam đại thánh địa nhân tộc.

“Hừ! Ba người này cũng dám xưng là thiên tài? Lấy cảnh giới đạo tắc cảnh đỉnh phong đối địch cường giả hư không cảnh trung kỳ liền rất giỏi sao? Sư huynh ta chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền ép ba người này!"

......

Đang lúc mọi người kính sợ nhìn mấy người Phong Diệp Tây, bỗng nhiên có một âm thanh bất hòa vang lên.

"Ai thở lớn vậy?"

Mọi người nghe vậy cả kinh, vội vàng nhìn lại, lại nhìn thấy một chỗ có ba người mặc trường bào màu đen kỳ dị, trên trường bào này còn có hình ảnh kỳ dị.

- Là Tinh Nguyên Tông!

Nhìn thấy hình ảnh này, có người nhịn không được kinh hô.

“Tinh Nguyên Tông?" Mấy người Diệp Tinh trong lòng khẽ động.

Tinh Nguyên Tông, thế lực cực kỳ bá đạo hoàn toàn xứng đáng là số 1 trong bí cảnh Tinh Nguyên, bất kỳ thế lực nào khác đều kém hơn.

"Là Tinh Nguyên Tông."

"Coi như là Tinh Nguyên Tông, khẩu khí này cũng quá lớn đi?"

“Không phải, người bọn họ nói chẳng lẽ là Hỗn Hoàng có tư thế của đạo chủ kia?

"Nói như vậy, Hỗn Hoàng quả thật có thể dùng một ngón tay nghiền ép ba người Phong Diệp Tây."

......

Mọi người bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Hỗn Hoàng?" Mấy người Diệp Tinh trong lòng khẽ động, Vương Tam Đại lôi kéo một người, tò mò hỏi: "Hỗn Hoàng này là ai?"

Bị kéo chính là một thanh niên cường tráng như người gấu,thanh niên này nhìn Vương Tam Đại, nói: "Hỗn Hoàng ngươi cũng không biết, ngươi là từ trong rừng sâu đi ra sao?"

Vẻ mặt thanh niên này không thể tưởng tượng nổi, hiện tại còn có người không biết Hỗn Hoàng.

"Lúc trước chúng tôi vẫn luôn lang bạt ở nơi hẻo lánh, cho nên không rõ lắm tin tức của các đại tông phái." Vương Tam Đại cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.