Chương trước
Chương sau
Vút!

Bóng dáng lóe lên, Diệp Tinh xuất hiện ở trong không gian tầng thứ tám Tháp Đăng Thiên.

“Một bụi cỏ?” Diệp Tinh nhìn khung cảnh phía xa, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc.

Bên phía còn lại của không gian, chỉ có một bụi cỏ nhỏ màu trắng.

“Ngươi là thiên tài Đạo Tắc Cảnh thứ hai tới nơi này, trước đó có một người mười hai năm trước tới đây xông tháp nhưng chưa vượt qua, không biết ngươi cần thời gian bao lâu.” Bụi cỏ nhỏ màu trắng nhìn Diệp Tinh, nhẹ nhàng lắc lư phiến lá.

“Tất nhiên càng ngắn càng tốt!” nghe vậy, Diệp Tinh trầm giọng nói.

“Có tự tin là tốt.” Bụi cỏ nhỏ màu trắng gật đầu.

“Vậy thì chiến thôi!” Diệp Tinh gầm nhẹ một tiếng, sau đó huy động kiếm trận.

“Định!”

Bỗng nhiên, một tiếng nói vang lên, sau đó Diệp Tinh cảm nhận được cơ thể mình không cách nào cử động.

“Cái gì?” Diệp Tinh cảm nhận sự trói buộc trên người, sắc mặt thay đổi, hắn muốn vùng vẫy,

Vút!

Phía xa, một ánh sáng màu trắng đánh tới, tốc độ nhanh tới cực điểm, trực tiếp xẹt qua người hắn.

Nhất thời, sức sống của Diệp Tinh giống như thủy triều rút xuống.

“Bị miểu sát rồi!” Diệp Tinh cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng.

Hắn dừng bước tại tầng tám.

Soạt!

Một luồng dao động lóe lên, sau đó bóng Diệp Tinh trực tiếp biến mất không thấy.

...

“Thất bại rồi! Diệp Tinh bị miểu sát!”

“Rất bình thường, muốn vượt qua tầng thứ tám, đầu tiên phải xông qua được trói buộc không gian.”

“Có điều xông qua được tầng thứ bảy cũng đủ để khiến cho chúng ta kinh ngạc.”

“Loại kinh ngạc này càng nhiều càng tốt.”

Những sự tồn tại cường đại nhìn Diệp Tinh bị loại, cười thảo luận.

...

Lần nữa xuất hiện, Diệp Tinh đã ở trên quảng trường khổng lồ.

“Ra rồi!”

“Trông dáng vẻ Diệp Tinh có vẻ tầng thứ tám Tháp Đăng Thiên bị miểu sát rồi.”

“Rất bình thường, Hỗn Vũ lâu như vậy còn chưa vượt qua được. Trong hai năm Diệp Tinh đã xông qua được tầng thứ bảy, thật không thể tin được, lại còn kiên trì được một thời gian ở tầng thứ tám, vậy cũng quá khủng bố rồi!”

Các thiên tài kính nể nhìn Diệp Tinh.

“Diệp Tinh, ngươi khiến cho người khác chấn động quá.” Lư Vân Đạt nhìn Diệp Tinh, bước lên trước cười nói.

“Hỗn Vũ cũng làm xong nhiệm vụ, trở về từ trong di tích, bí cảnh trở về rồi! ngươi đoán xem biểu tình hiện giờ của hắn sẽ như thê snaof?”

Bỗng nhiên, Lư Vân Đạt chuyển đề tài.

Diệp Tinh cười, nói vài câu, ánh mắt hắn nhìn về phía bảng xếp hạng.

Trên bảng xếp hạng, hắn và Hỗn Vũ đều đang ở tầng thứ bảy.

“Hỗn Vũ, tôi đuổi kịp anh rồi.” trong mắt hắn lộ ra sự vui mừng.

Ban đầu Hỗn Vũ đủ khiến hắn tuyệt vọng, giờ đây chỉ trong hai mươi hai năm ngắn ngủi đã bị đuổi kịp.

Tất nhiên, thực lực của Diệp Tinh hiện giờ vẫn còn kém Hỗn Vũ một chút, hắn bị miều sát trong tầng thứ tám, nhưng Hỗn Vũ suýt chút nữa có thể xông qua.

Có điều có đạo mạch không gian và đạo mạch thời gian, Diệp Tinh tự tin tốc độ tiến bộ của mình chắc chắn không kém Hỗn Vũ!

“Giờ vẫn còn gần một tháng nữa bí cảnh Tinh Nguyên mới mở, vậy nên tiến vào tháp đại đạo Tam Thiên, nâng cao thực lực của mình hơn một chút!” Diệp Tinh nhanh chóng đưa ra quyết định.

Cho dù là cơ duyên gì, cho dù là đạo mạch thời gian, đạo mạch không gian, đều không thể so được với tháp đại đạo Tam Thiên.

...

Soạt! Soạt! Soạt!

Vào lúc Diệp Tinh rời đi, tiến tới tháp đại đạo Tam Thiên, trên quảng trường các thiên tài không ngừng xuất hiện.

“Thật sự là tầng thứ bảy.”

“Không thể tin được! Lúc Diệp Tinh mới vào thành Thời Không biểu hiện cũng chẳng nổi bật, giờ đây khoảng cách giữa chúng ta và hắn đã bị kéo ra một khoảng quá lớn rồi!”

CÁc thiên tài nhìn bảng xếp hạng, rất nhiều người đều chọn tiến vào trong Tháp Đăng Thiên kiểm tra thực lực của bản thân.

Tất cả bọn họ đều bị Diệp Tinh kích thích.

Bỗng nhiên, trên quảng trường lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn về một phía, nơi đó có một chàng trai rất bình thường, trông giống người trái đất, trên người có những bí văn kì lạ màu xanh xuất hiện.

“Là Hỗn Vũ!”

“Chắc chắn là Hỗn Vũ đã nhận được tin tức, sau đó mới tới đây.”

“Thành tích của Diệp Tinh và Hỗn Vũ hiện giờ đều là tầng thứ bảy, không biết Hỗn Vũ có thể vượt qua tầng thứ tám không?”

...

Các thiên tài nhìn Hỗn Vũ, nhỏ giọng bàn tán.

Sau khi Hỗn Vũ xuất hiện, ánh mắt liếc về bảng xếp hạng, sau đó tiến vào trong Tháp Đăng Thiên.

“Hỗn Vũ cũng tới xông Tháp Đăng Thiên.”

“Trước đây dù là thành tích của ai cũng không thể ảnh hưởng tới Hỗn Vũ, nhưng giờ đây Diệp Tinh xông qua được tầng thứ bảy hắn ta liền tơi đây, xem ra là đã bị ảnh hưởng một chút.”

“Bị chút áp lực cũng tốt, như vậy sẽ không buông lỏng.”

“Các ngươi nói Hỗn Vũ có thể vượt qua tầng thứ tám được không?”

“Dựa vào thực lực của Hỗn Vũ là điều không thể, nhưng nói không chừng sẽ xảy ra kì tích, giống như Diệp Tinh vậy”

...

Các tồn tại cường đại lại chú ý tới Hỗn Vũ.

Vút!

Hỗn Vũ tiến vào trong Tháp Đăng Thiên, trực tiếp xuất hiện trong không gian của tầng thứ tám, cuộc chiến nháy mắt bắt đầu.

“Đùng đùng đoàng!”

Sấm sét trong không gian nổ vang, một luồng khí lưu hủy diệt tràn ra, khắp nơi trong không gian bị công kích mạnh mẽ bao phủ.

Vô số khí lưu màu xám nổ vang, hình thành một ảo ảnh cực lớn phía sau lưng Hỗn Vũ, cự nhân phóng to sau lưng Hỗn Vũ, ít nhất to hơn gấp trăm lần!

“Thực lực của ngươi tuy mạnh, nhưng vẫn còn thiếu một chút mới có thể vượt qua được.” trong không gian, bụi cỏ nhỏ màu trắng nhìn Hỗn Vũ, lạnh giọng nói.

Có điều Hỗn Vũ lại giống như không nghe thấy, vẫn điên cuồng chiến đấu.

“Rầm!” “Uỳnh!”

Chiến đấu tới tận ba phút sau.

“Xẹt!”

Một luồng ánh sáng cát ngang yết hầu Hỗn Vũ, sức sống như thủy triều nhanh chóng rút đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.