Chương trước
Chương sau
“Trở về rồi.” Diệp Tinh nhìn khung cảnh quen thuộc bên trong lục trọng thiên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Hắn đã trở về cung điện mà mình sống, có điều chỉ mấy phút sau, một bõng người thấp bé đã tới trước cung điện mà Diệp Tinh đang ở.

“Diệp Tinh, đây là đồ mà ngươi mới đổi, xin mời kí nhận.” Một ông cụ Bất Tử Cảnh thấp bé nhìn Diệp Tinh cười, nói.

Trước đó khi đang đi trên đường Diệp Tinh đã đổi Sinh Nguyên Thuật!

Vị cường giả Bất Tử Cảnh này chính là người lần trước đưa Phân Thân Thuật tới cho Diệp Tinh.

Lúc này trong lòng ông cụ thầm kinh ngạc, lần trước Diệp Tinh đã đổi bảo vật có tính tuyệt mật, vậy mà lần này cũng vậy.

“Không biết bảo vật này đã tiêu tốn của Diệp Tinh bao nhiêu điểm Thời Không? Không hổ là thiên tài đỉnh cấp của thành Thời Không, điểm Thời Không nhiều thật.” Ông cụ Bất Tử Cảnh thầm lẩm bẩm trong lòng.

Bảo vật tuyệt mật ít nhất phải trên năm mươi triệu điểm Thời Không.

“Cảm ơn.” Diệp Tinh cười nhận lấy, sau đó trở về cung điện của mình.

Vút!

Một quả cầu nhỏ đường kính khoảng mười centimet, màu trắng, tản ra ánh sáng màu trắng yếu ớt xuất hiện trước mặt Diệp Tinh.

Sinh Nguyên Thuật, một trong thập đại bí thuật của vũ trụ, chủ yếu là có sức khôi phục cường đại.

Diệp Tinh nắm lấy quả cầu nhỏ, ý thức chìm vào trong đó.

Oành!

Diệp Tinh cảm nhận được khung cảnh trước mắt nháy mắt thay đổi, hắn tiến vào trong một vùng biển sao trời cuồn cuộn, lú này có một cái cây màu trắng vô cùng to lớn đang đứng sừng sững trong bầu trời sao.

Ong...

Một luồng lực sinh mệnh cực kì nồng đậm tản ra, cuồn cuộn khắp bốn phía.

Lực sinh mệnh này nồng đậm tới cực hạn, thậm chí khu vực xung quanh có chút không chịu được, sao trời không ngừng vỡ ra!

“Đây là cây Sinh Mệnh viễn cổ sao?” Diệp Tinh nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng chấn động.

Sinh Nguyên Thuật có thể khôi phục, nhưng vạn vật đều có tính tương đối, tức nước vỡ bờ, khi thúc giục lực sinh mệnh tới cực hạn, sẽ bạo phát ra uy lực hủy diệt.

Sau khi cự thụ viễn cổ xuất hiện, một giây sau bỗng nhiên tan rã, sau đó hóa thành rất nhiều bí văn kì lạ, những bí văn này hợp lại với nhau, trực tiếp in dấu vào nơi sâu thẳm trong đầu Diệp Tinh.

“Sinh Nguyên Thuật!”

Một vài tin tức đồng thời xuất hiện trong đầu Diệp Tinh.

“Hóa ra loại cuối cùng trong Sinh Nguyên Thuật là trọng sinh!”

Diệp Tinh xem xét thật kĩ.

Hắn lấy được Sinh Nguyên Thuật trên trái đất, nhưng trong đó chủ yếu là hai đại bí thuật, một là khôi phục, có thể nhanh chóng hồi phục, hai là nguyên thôn, có thể nhanh chóng hấp thụ linh lực.

Hiện giờ loại bí thuật thứ ba là trọng sinh.

“Lĩnh ngộ Sinh Nguyên Thuật tới cực hạn, có thể nói là bất diệt, chỉ cần có một dấu vết của sinh mệnh, đều có thể dựa vào đây để khôi phục lại....” Diệp Tinh đọc tin tức của Sinh Nguyên Thuật, trong lòng chấn động.

Cây sinh mệnh viễn cổ có thể nói là bất tử bất diệt thật sự, nắm giữ Sinh Nguyên Thuật đỉnh phong, cho dù có bị mấy cường giả có thực lực ngang mình tấn công, những vết thương trên người sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để khôi phục, muốn bị thương cũng rất khó.

“Sức sống mãnh liệt như vậy không biết biết mất thế nào nhỉ?” Diệp Tinh thầm nói.

Cây sinh mệnh viễn cổ đã sớm biến mất không thấy, không biết bỗng nhiên biến mất từ lúc nào.

Thu lại những suy nghĩ ngổn ngang, hắn cẩn thận hấp thụ khí tức của Sinh Nguyên Thuật.

...

Bên trong thành Thời Không, theo thông tin về bí cảnh Tinh Nguyên truyền ra, từ nhất trong thiên cho tới thất trọng thiên rõ ràng đã xảy ra thay đổi.

“Bí cảnh Tinh Nguyên mở ra, sẽ có rất nhiều thiên tài tới đó.” Hỗn Vũ về rồi, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư về rồi, mấy người Lư Vân Đạt, Vô Ngân, Đồng Mục Sâm cũng về rồi.”

Thịnh yến thiên tài, đây là cơ duyên rất lớn, chắc chắn những thiên tài đỉnh cấp này sẽ không bỏ qua.”

...

Trên khắp mọi nơi, mọi người không ngừng bàn tán.

Vút!

Lúc này trên quảng trường Tháp Đăng Thiên, bỗng nhiên có một bóng người đi tới, đay là một chàng trai trông giống tinh linh tộc, tai nhọn, vô cùng khôi ngô.

“Là Vô Ngân!”

“Lúc tiến vào thành Thời Không tên của Vô Ngân ở vị trí thứ hai, nhưng giờ đây lại bị Diệp Tinh loại xuống ngũ trọng thiên, khoảng thời gian này hắn vẫn luôn làm nhiệm vụ trong bí cảnh.”

“Hiện giờ hắn ta xếp thứ sáu trên bảng xếp hạng Tháp Đăng Thiên, chắc hẳn bây giờ hắn tới để xông Tháp Đăng Thiên.”

...

Ánh mắt mọi người nhìn Vô Ngân, bàn tán ồn ào.

Đúng vào lúc này, phía xa lại có một chàng trai mắt toàn màu đen, không có tròng trắng đi tới.

“Là Đồng Mục Sâm!”

“Hắn ta cũng tới xông Tháp Đăng Thiên?”

...

Mọi người nhìn Đồng Mục Sâm, không nhịn được bàn tán tiếp.

Hai mươi mấy năm trước, ha người lần lượt xếp hạng hai và hạng ba của cuộc tuyển chọn thành Thời Không.

“Đồng Mục Sâm ư?” Vô Ngân nhìn về phía Đồng Mục Sâm, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Trong ánh mắt của mọi người, hai người bọn họ tới đây đều để tiến vào bên trong Tháp Đăng Thiên.

“Không biết có thể xông qua không?”

“Hiện giờ Hỗn Vũ đang đứng đầu bảng, xông qua tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên, Diệp Tinh đứng thứ hai, xông qua tầng thứ sáu Tháp Đăng Thiên, Lư Vân Đạt xép thứ ba, xông qua tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên, Lâm Tiểu Ngư xếp thứ tư, xông qua tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên, Đồng Mục Sâm và Vô Ngân xếp thứ năm và thứ sáu, đều xông qua tầng thứ ba.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.