Chương trước
Chương sau
Sau khi dung nhập vào bí văn này, khí thế dao động trên người Diệp Tinh nhất thời tăng cường rất nhiều, nhưng lại trong nháy mắt thu liễm lại!

"Thành công!"

- Thanh niên này chạm tới đạo chi tâm rồi!

Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, biết Diệp Tinh đã đột phá thành công.

Thu liễm dao động, ánh mắt Diệp Tinh lạnh như băng nhìn về phía Lũng Mạc, âm thanh lạnh như băng nói: "Anh vừa rồi muốn cắt đứt lĩnh ngộ của tôi?"

Một đường tu luyện, điều kiêng kị nhất là bị người khác quấy rầy, dù sao có đôi khi linh cảm lĩnh ngộ đạo tắc trong nháy mắt tiến đến, nếu như không bắt được, khả năng rất khó lại có thể tìm được.

Tu luyện vốn vô cùng gian khổ, tìm kiếm linh cảm trong nháy mắt kia hoàn toàn là cầu cũng khó gặp được, bình thường mà nói đánh vỡ linh cảm trong nháy mắt kia tuyệt đối là đại cừu của sinh tử.

Diệp Tinh có đạo tắc phân thân, vừa rồi chỉ là bản thể bị quấy nhiễu, thế nhưng đạo tắc phân thân còn ở trong không gian giới tử an tâm lĩnh ngộ, cho nên Diệp Tinh vừa rồi có thể thuận lợi đột phá.

Nếu không vừa rồi khả năng một tia cảm ngộ cuối cùng trực tiếp bị cắt đứt, nếu muốn chạm vào đạo chi tâm không gian lần nữa còn không biết phải chờ bao lâu đây.

"Như vậy mà cũng đều có thể đột phá thành công? May mắn sao?” Lũng Mạc nhìn Diệp Tinh một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, tựa hồ khinh thường trả lời vấn đề của Diệp Tinh.

Trên thực tế, quấy rầy người khác đột phá cũng không phải chuyện hào quang gì, anh ta tự nhiên không muốn dây dưa tiếp.

Vút! Vút! Vút!

Bỗng nhiên, từng đạo kiếm quang bay ra, trực tiếp tập kích Lũng Mạc.

Những trường kiếm này có gần trăm thanh, tất cả đều tản ra dao động cực kỳ mãnh liệt.

- Tiểu tử, ngươi dám động thủ với ta? Lũng Mạc thấy Diệp Tinh dám ra tay, không khỏi giận dữ hừ một tiếng nói.

Luận thực lực, anh ta căn bản không thua kém gì Mặc Tâm.

Vù!

Trường thương trong tay huy động, trong nháy mắt một đạo quang mang sắc bén đánh tới.

Thấy công kích của Lũng Mạc, khóe miệng Diệp Tinh lộ ra một tia châm chọc.

"Không hay rồi." Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Tinh, trong lòng Lũng Mạc nhất thời xuất hiện một tia ý niệm không tốt trong đầu.

- Bùm!

Bỗng nhiên, khi công kích của Lũng Mạc còn chưa đánh về phía Diệp Tinh, toàn bộ gần trăm thanh trường kiếm kia lại nổ tung.

Vút! Vút! Vút!

Từng thanh trường kiếm mảnh nhỏ không ngừng bay múa, cơ hồ bao phủ đám người Lũng Mạc.

- Cẩn thận, những thanh kiếm này có độc! Lũng Mạc giận dữ nói.

Lúc trước Khôi Nham rõ ràng là trúng độc mà chết, mà còn là bị những trường kiếm này cắt thành một vết thương.

Trường kiếm bay múa, bao trùm bốn phía, người của các thế lực khác cũng khẽ biến, nhanh chóng lui về phía sau.

Mười giây sau hết thảy dao động dừng lại, mà lúc này đám người Lũng Mạc thoạt nhìn tuy rằng không có bị thương, thế nhưng lại vô cùng chật vật.

Bọn họ lui ra phía sau rất xa, tóc đều có chút lộn xộn, lúc này ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn Diệp Tinh.

"Thanh niên này cũng quá quyết đoán, tất cả những trường kiếm độc này lại đều tự bạo."

"Tuy rằng thực lực của hắn không bằng Lũng Mạc, thế nhưng mấy người Lũng Mạc cũng chịu thiệt thòi lớn ở trong tay hắn."

"Lúc đột phá bị công kích, nếu là ta, ta cũng sẽ nổi giận."

......

Mọi người theo dõi trận chiến.

Tuy rằng đối với hành vi của Lũng Mạc khinh thường, thế nhưng trong lòng bọn họ cũng không hy vọng Diệp Tinh đột phá thành công.

Nhưng mà bọn họ lúc này rõ ràng có một tia kiêng kỵ đối với Diệp Tinh.

Trong không gian này, rõ ràng thực lực Mặc Tâm, Lũng Mạc, A Bộ Tháp là mạnh nhất, nhưng hiện tại Lũng Mạc lại là người chịu thiệt thòi lớn.

- Tiểu tử chết tiệt! Lũng Mạc nhìn Diệp Tinh, trong mắt có nổi giận, nhưng không dám ra tay nữa.

Toàn bộ thảm thực vật xung quanh đều khô héo do tiếp xúc với độc tố.

Diệp Tinh hờ hững nhìn Lũng Mạc một cái, không công kích nữa.

"Thực lực của mình còn kém một chút, không làm gì được Lũng Mạc."

Cho dù đạo tắc không gian tiến bộ, thế nhưng thực lực của hắn còn kém Lũng Mạc một phần, song phương kém nhau một đại cảnh giới, hơn nữa Lũng Mạc cũng là thiên tài đỉnh cấp di tích Thương Nguyên, thực lực hoàn toàn địch lại cường giả chân linh cảnh!

"Thanh niên này..." Xa xa, Mặc Tâm đang nhìn Diệp Tinh, trên mặt có một tia ngưng trọng.

Về phần thiếu nữ tóc đỏ Ellie bên người Mặc Tâm càng là như thế, cô ta nhìn một mảng lớn đột nhiên xuất hiện chỗ hoang vu, những độc tố này vừa tiếp xúc đến thân thể, tuyệt đối sẽ lập tức tử vong.

"Mộc Khôn huynh đệ..." Côn Quân nhìn Diệp Tinh, cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Tuy rằng mối quan hệ của anh ta cùng Diệp Tinh hiện tại là quan hệ liên hợp, thế nhưng nếu mà Diệp Tinh cho anh ta một chút độc tố kia khẳng định anh ta không sống được.

Về phần quan hệ liên hợp, anh ta và Diệp Tinh cũng chỉ là mới quen biết nhau không tới một giờ mà thôi, loại quan hệ này chỉ là so với quan hệ với nhóm người khác hơi tốt hơn một chút mà thôi.

Một khi phát sinh tranh đấu, loại quan hệ liên hợp này phỏng chừng sẽ trong nháy mắt bị phá vỡ.

Anh ta theo bản năng cách xa Diệp Tinh một chút.

"Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư đứng bên cạnh Diệp Tinh, kéo tay hắn.

"Chúng ta đợi một lát đi." Diệp Tinh nhẹ giọng nói.

Toàn bộ không khí trong không gian rõ ràng trở nên khẩn trương hơn rất nhiều, thời gian ở trong trạng thái khẩn trương này nhanh chóng trôi qua.

Xoẹt...

Bỗng nhiên trong hư không một trận dao động, sau đó có rất nhiều điểm sáng tổ hợp thành một gốc cây nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.