Chương trước
Chương sau
Trên quảng trường rộng lớn của thành Thời Không, lúc này các thiên tài nhìn bảng xếp hạng, tất cả đều khiếp sợ.

iệp Tinh vượt qua tầng thứ sáu rồi?”

“Điên rồi điên rồi, Hỗn Vũ cũng chỉ mới vượt qua tầng bảy thôi! Giờ đây Diệp Tinh và Hỗn Vũ chỉ cách nhau một tầng!”

“Tốc độ tiến bộ nhanh quá! Cho dù là Hỗn Vũ thì tốc độ tiến bộ nhiều nhất cũng chỉ thế thôi phải không? thậm chí tốc độ tiến bộ của Diệp Tinh còn có khả năng vượt qua Hỗn Vũ!”

...

Vẻ mặt tất cả mọi người tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Trước đó bọn họ thấy Diệp Tinh vượt qua tầng thứ năm đã cảm thấy không thể tin nổi rồi, Đạo Tắc Cảnh ở thành Thời Không có thể vượt qua được tầng thứ năm phải rất lâu mới có thể xuất hiện một người.

Bọn họ vốn tưởng rằng như vậy đã kết thúc, nhưng mấy phút sau Diệp Tinh vẫn chưa ra ngoài, sau đó vài phút sau thông tin của Diệp Tinh trên bảng xếp hạng lại thay đổi, vậy mà Diệp Tinh vượt qua được tầng thứ sáu!

Chỉ trong thời gian mười năm ngắn ngủi, Diệp Tinh lại vượt qua hai tầng!

Phải biết, Tháp Đăng Thiên này càng lên cao càng khó, tốc độ tiến bộ này quả thật là vượt ngoài sức tưởng tượng!

Vút!

Trên quảng trường lóe lên dao động, sau đó bóng dáng Diệp Tinh xuất hiện.

“Không thể tin được.”

“Thiên phú sánh ngang với Hỗn Vũ, Diệp Tinh cũng là thiên tài tuyệt thế trăm triệu năm mới xuất hiện!”

Rất nhiều thiên tài nhìn Diệp Tinh, trong mắt có ngưỡng mộ, cũng có sợ hãi.

Bọn họ cười khổ trong lòng, thiên tài tuyệt thế trăm triệu năm mới xuất hiện mộ người đã là rất hiếm thấy rồi, vậy mà lứa thiên tài này lại xuất hiện hẳn hai người.

Bọn họ cùng một khóa với những thiên tài này, không biết là xui xẻo hay là may mắn.

Lúc này Diệp Tinh đứng trên quảng trường, ánh mắt nhìn bảng xếp hạng.

“Giờ đây mình và Hỗn Vũ chỉ còn cách nhau một tầng mà thôi.” Trong mắt Diệp Tinh lóe lên một tia sáng.

Lúc vừa mới vào thành Thời Không Hỗn Vũ trực tiếp xông lên tầng thứ năm, mà hắn một tầng cũng không xông qua được, nhưng giờ đây đã tiến tới rất gần rồi.

“Hiện giờ vượt qua được tầng thứ sáu Tháp Đăng Thiên, tiếp theo là tới cung Huyền Nguyên, đánh bại ảnh ảnh Đạo Tắc Cảnh đó!”

Diệp Tinh nhìn bảng xếp hạng, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Đánh bại ảo ảnh Đạo Tắc Cảnh, Diệp Tinh liền có thể giành được một trăm triệu điểm Thời Không, ngoài ra còn nhận được mười cơ hội truyền thừa của tháp đại đạo Tam Thiên!

“Hắc Diệu Thạch Có tác dụng rất lớn với mình, có thể sau này tu luyện cần dùng tới, hơn nửa mất người Tiểu Ngư cũng có thể hấp thụ, không tới mức bất đắc dĩ, không cần đổi thành điểm Thời Không!

Đối với Diệp Tinh mà nói, số Hắc Diệu Thạch này lúc nào cũng có thể tới chỗ đạo chủ Nguyên Giác đổi điểm Thời Không, vậy nên không vội đổi.

“Trước đây Hỗn Vũ vượt qua tầng thứ năm Tháp Đăng Thiên không lâu liền đánh bại ảo ảnh Đạo Tắc Cảnh, thực lực của anh ta lúc đó còn kém hơn lúc vượt tầng thứ sáu một chút, dựa vào phán đoán này, chắc hẳn mình có thể đánh bại đuộc!”

Diệp Tinh thầm nói.

Bởi vì như vậy, sau khi hắn rời hỏi thế giới Hắc Diệu không lựa chọn đổi Hắc Diệu Thạch.

Thông gia trận truyền tống không gian, Diệp Tinh nhanh chóng tới trước cung Huyền Nguyên.

Trước mắt là một tòa cung điện vô cùng khổng lồ, xung quanh cung điện vắng tanh, không có ai cả.

Cung Huyền Nguyên, nơi nghiệm chứng thiên tài tuyệt thế của thành Thời Không, mỗi một người có thể hoàn thành khảo nghiệm của cung Huyền Nguyên đề là thiên tài tuyệt thế chính thức.

Diệp Tinh đứng trước cung Huyền Nguyên, không chút do dự bước vào.

Vút!

Bóng hắn xuất hiện trong một không gian, bên trong không gian chỉ có một người đàn ông mặc áo giáp đen đang đứng đó.

“Diệp Tinh? Thiên tài xông qua tầng thứ sáu Tháp Đăng Thiên?” Người đàn ông mặc áo giáp đen nhìn Diệp Tinh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chất lượng lứa thiên tài này thật sự rất cao.”

“Có điều không phải vượt qua được tầng thứ sáu là có thể đánh bại ta.”

“Vậy thì chiến thôi!” Diệp Tinh cũng không muốn phí thời gian, gầm nhẹ, nhanh chóng bay tới.

Vút! Vút! Vút!

Tay phải vung lên, từng thanh trường kiếm không ngừng xuất hiện, toàn bộ đánh về phía người đàn ông giáp đen.

“Kiếm trận Vạn Huyền?” sắc mặt người đàn ông giáp đen bình tĩnh, tay phải ông ta vung lên.

Vút! Vút! Vút!

Lập tức, trong hư không cũng có rất nhiều trường kiếm không ngừng xuất hiện.

“Cái gì? Ông cũng biết kiếm trận Vạn Huyền?” Diệp Tinh ngạc nhiên nhìn người đàn ông này.

Trong không gian chiến đấu, từng thanh trường kiếm không ngừng bay lượn, một luồng dao động vô cùng mãnh liệt tản ra. Đạo Tắc Không Gian, Đạo Tắc Sinh Mệnh xoay chuyển, cách chiến đấu của hai người cơ bản là giống nhau.

Người đàn ông mặc giáp lạnh lùng nói: “Đối thủ không giống nhau thì công kích của ta cũng sẽ không giống nhau.”

Trong tay ông ta, chín trăm chín mươi chín thanh trường kiếm không ngừng bay lượn, trông có vẻ lưu loát hơn Diệp Tinh nhiều.

“Trạng thái hoàn mỹ của kiếm trận Bách Huyền?” Diệp Tinh nhìn kiếm trận này, rõ ràng người đàn ông này nắm giữ thuần thục hơn hắn.

Cả không gian đều là kiếm đang bay lượn, nơi đây hoàn toàn trở thành thế giới của kiếm.

“Cùng là dao động Đạo Tắc Không Gian, Đạo Tắc Sinh Mệnh, hơn nữa đều đã chạm tới đạo chi tâm.” Diệp Tinh nhìn thật kĩ.

“Hửm? Dao động này...”

Hai người không ngừng chiến đấu, Diệp Tinh cảm nhận dao động kì diệu bên trên kiếm trận Bách Huyền đó, mắt chợt sáng lên.

“Diệp Tinh, đây là không gian chiến đấu, ngươi còn coi nơi này là nơi để học của mình?” người đàn ông mặc giáp đen trầm giọng nói.

“Rầm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.