Chương trước
Chương sau
Nếu như đem hoàn chỉnh đạo tắc không gian hạt giống hư không coi như là một trăm phần trăm, hiện tại Diệp Tinh đã lĩnh ngộ được 95%, chỉ còn lại 5% sau cùng.

Nếu như hoàn toàn nắm vững, vậy chính là cực hạn Hư Không Cảnh.

Tiến thêm một bước, vậy là chạm tới Đạo chi tâm không gian rồi! Chỉ cần chạm đến, liền có thể đột phá được Chân linh cảnh trong khoảng thời gian ngắn.

Có điều giới thiên tài lần này, cũng chỉ có Hỗn Vũ đã chạm tới rồi, hơn nữa khoảng chừng vào thời điểm ở Thiên Huyền cảnh đã thành công, Diệp Tinh bọn hắn cho dù hiện tại ở đạo tắc cảnh cũng không chạm được đến.

Như vậy cũng gián tiếp nói rõ Hỗn Vũ thiên phú rất mạnh!

Cho dù Diệp Tinh lợi dụng khí lưu màu xám không ngừng nâng cao thiên phú không gian, thiên phú sinh mệnh của mình, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn so với thiên phú của Hỗn Vũ.

Dù vậy cho dù hắn gặp được kiếm trong tranh cơ duyên khổng lồ như vậy, trong mắt những người phía trên ở Thời Không Thành, suy cho cùng tốc độ tiến bộ vẫn chậm hơn Hỗn Vũ!

Càng đi về sau, thông qua tháp Đang Thiên càng khó, hàm kim lượng mà Diệp Tinh thông qua hai tầng tháp Đăng Thiên so ra vẫn kém Hỗ Vũ một tầng.

"Tác dụng nhỏ như vậy, tiếp tục đợi ở đây cũng vô dụng rồi." Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.

Muốn muốn nắm vũng hoàn chỉnh hạt giống hư không, ngồi không cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Thời gian sáu năm, tác dụng của kiếm trong tranh đối với Diệp Tinh có lẽ đã đạt tới mức tối đa rồi.

Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Oong...

Giống như biết được ý nghĩ của Diệp Tinh, kén đen thần bí bên trong nhẫn không gian của hắn bỗng nhiên phát sinh dao động, một tin tức truyền vào đến trong đầu Diệp Tinh.

"Tử Vong Cốc?"

Tiếp nhận được tin tức này, Diệp Tinh sắc mặt hơi hơi thay đổi.

Kén đen thần bí muốn qua Tử Vong Cốc kia.

Hơn một trăm viên Hắc Diệu Thạch trên người Thạch Diệp Tinh hay là khu vực Tử Vong Cốc.

Mấy năm trước bên trong thành Thạch Nghiêu Hắc Diệu Tông, thời điểm những Hắc Diệu Thạch này vừa mới xuất hiện, kén đen thần bí còn phát sinh chấn động cực mạnh.

"Tác dụng của kiếm trong tranh đối với mình không lớn, trên người mình có hôi huyền quả, đã vậy thì qua Tử Vong Cốc một chuyến!" Diệp Tinh lặng im nghĩ ngợi. . Đam Mỹ Hay

Tử Vong Cốc bên trong có cường giả Bất tử cảnh trấn giữ, ảo ảnh của Diệp Tinh căn bản không thể che giấu được.

Một khi dung mạo thật sự của hắn bị lộ ra, không biết chừng sẽ xảy đến biến cố gì.

Cho nên chỉ có dựa vào hôi huyền quả mới có thể an toàn tiến vào.

"Đi!" Đã quyết định xong, Diệp Tinh cũng không do dự, hắn từ nơi sâu dưới lòng đất tiếp tục tiến lên.

...

"Lâm nghiệp thảo, ba nghìn Hắc Diệu tệ một gốc, chỉ có ba cây, mọi người muốn mua hãy nhanh tay nào."

"Hồng Nguyệt Kiếm, cho dù là Tử Kim thiết đều có thể dễ dàng chặt đứt, nếu cần có thể đến xem thử."

...

Đây là một phiên chợ rất lớn, chiếm cứ phần lớn diện tích, người bên trong phiên chợ nườm nượp không ngớt.

"Nơi này thật đúng là kỳ dị, vậy mà lại có một phiên chợ lớn." Diệp Tinh đi vào bên trong phiên chợ, nhìn thương phẩm hai bên rực rỡ muôn màu.

Toàn bộ phiên chợ thậm chí tương đương với nửa cái thành Thạch Nghiêu lớn nhỏ. Hơn nữa người bên trong phiên chợ về cơ bản đều ở Thiên Huyền cảnh và Đạo tắc cảnh.

Tại một nơi xa phiên chợ này, nơi đó hư không tựa hồ như đều khác biệt so với những nơi khác, tản ra sắc xám.

Đó chính là Tử Vong Cốc.

Tử Vong Cốc rất lớn, chiếm không biết bao nhiêu diện tích, cần rất nhiều người khai thác Hắc Diệu Thạch.

Tử Vong Cốc tỉ lệ tử vong lại cao, cho nên ngoại trừ bắt một số người bên ngoài Tử Vong Cốc, còn mở ra điều kiện hấp dẫn mọi người tới nơi này khai thác.

Chỉ cần ở chỗ này khai thác Hắc Diệu Thạch một năm có thể lấy được đầy đủ tài phú để bản thân tu luyện được mấy trăm năm. Điều kiện này đủ để cho kể nào cũng phải động lòng.

Dù sao thì tiền tài của thế giới đều do Hắc Diệu Tông nắm giữ, cho dù mở ra điều kiện kếch xù, cũng chỉ có số ít người sống mới có thể đạt được, cũng xuất hiện không bao nhiêu ảnh hưởng đối với thế giới này.

Cho nên ở bên ngoài Tử Vong Cốc, bởi vì rất nhiều người đến trước, cho nên tạo thành một phiên chợ lớn.

"Uy, người anh em, nhìn ngươi từ bên ngoài vừa mới tới đây, hẳn là dự định tiến vào Tử Vong Cốc a? Hay là chúng ta cùng nhau đi?"

Diệp Tinh đang nhìn quanh, bỗng nhiên một vị nam tử dáng người khôi ngô đầu trọc đi tới, nhìn Diệp Tinh cười nói.

"Đạo tắc cảnh đỉnh phong?" Diệp Tinh nhìn nam tử đầu trọc khôi ngô kia một chút, nhanh chóng nhận ra thực lực của người này.

Hắn lắc đầu nói: "Thật ngại quá, tôi đã quen đi một mình."

Nói xong Diệp Tinh rời đi.

Hắn thật sự không có hứng thú cùng người khác tập hợp một chỗ.

Nhìn Diệp Tinh không chút do dự cự tuyệt, nam tử đầu trọc khôi ngô sững sờ.

"Đại ca, bị cự tuyệt rồi hả?"

"Tiểu tử kia thật không thức thời."

Hai vị nam tử khác vẻ ngoài cũng rất anh tú đi tới, nhìn tướng mạo ba người rõ ràng là anh em ruột.

Hơn nữa khí thế dao động trên người bọn họ cũng đều đạt đến đạo tắc cảnh đỉnh phong!

"Bỏ đi, thanh niên kia cũng ở tại Đạo tắc cảnh đỉnh phong, trong lòng có chút kiêu ngạo cũng là rất bình thường. Cậu ta đã không đồng ý, vậy thì cưỡng cầu cũng không tốt." Nam tử cười lắc đầu, giống như không có chút nào tức giận.

...

"Người ở Thiên Huyền cảnh là nhiều nhất, những người mạnh nhất khác về cơ bản chính là ở tại Đạo tắc cảnh đỉnh phong." Diệp Tinh chú ý đến thực lực người chung quanh.

"Tíu tíu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.