Chương trước
Chương sau
“Diệp Tinh?” Trong thất trọng thiên, một chàng trai có khuôn mặt bình thường, trông giống người trái đất, trên người có rất nhiều bí văn màu xanh lam đang nhìn tin nhắn được gửi tới đồng hồ.

Lúc này sắc mặt anh ta rất bình tĩnh, chỉ nhìn một cái, sau đó không quan tâm nữa.

Hỗn Vũ, thiên tài tuyệt thế nghìn năm mới có một của nhân tộc, giờ đã xông qua được tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên, dẫn đầu bỏ mọi người lại phía xa, thật sự anh ta có tư cách xem nhẹ bất cứ thiên tài nào.

Bởi vì, không có bất kì ai có thể làm đối thủ cạnh tranh với anh ta.

...

Trên sân thượng của một cung điện khổng lồ, Vô Ngân đang lặng lẽ ngồi khoanh chân, ánh mắt tìm hiểu bí tịch kiếm đạo, có điều trông sắc mặt anh ta, rõ ràng không phải rất bình tĩnh.

“Hỗn Vũ xông qua tầng thứ bảy, Đồng Mục Sâm cũng đã xông lên được tầng thứ ba, mình lại vẫn chỉ dừng ở tầng thứ hai.” Trong mắt Vô Ngân lóe lên một tia không cam lòng.

Bị Hỗn Vũ dẫn đầu anh ta chẳng có cảm giác gì, dù sao Hỗn Vũ cũng là thiên tài tuyệt thế trăm triệu năm mới xuất hiện, nhưng trước đây Đồng Mục Sâm và anh ta ngang nhau, mà giờ đây lại dẫn trước anh ta.

“Mình phải cố gắng hơn, nhanh chóng vượt qua tầng thứ ba Tháp Đăng Thiên!” trong mắt Vô Ngân lóe một tia sáng.

Trước đây anh ta luôn dẫn đầu những người khác, lòng vô cùng kiên định với việc tu luyện, nhưng sau khi tiến vào thành Thời Không lại chịu một chút ảnh hưởng.

“Ting!”

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên đồng hồ của anh ta kêu lên.

Vô Ngân bấm mở nhìn một chút, chỉ một ánh mắt, cả người anh ta lại ngây ra, trong mắt lộ ra vẻ khó mà tin được.

“Diệp Tinh xông qua tầng thứ ba, thứ tư Tháp Đăng Thiên rồi?” Vô Ngân ngây ra nhìn tin nhắn.

“Sao có thể?”

Vô Ngân ngây ngốc đứng trên mặt đất, anh ta nhớ tới cuộc chiến tuyển chọn cuối cùng của thành Thời Không, úc đó Diệp Tinh mới chỉ vừa vận dụng được kiếm trận Nhất huyền, tuy rằng thực lực khá ổn, nhưng anh ta chỉ xuất ra một phần thực lực đã có thể nhanh chóng đánh bại Diệp Tinh.

Mặc dù Diệp Tinh lĩnh ngộ Đạo Tắc Sinh Mệnh, Đạo Tắc Không Gian, nhưng cũng sử dụng kiếm.

Có điều trong mắt Vô Ngân, cơ bản anh ta không để Diệp Tinh vào trong mắt, thậm chí bởi vì dùng kiếm, anh ta còn hơi khinh thường Diệp Tinh.

Bởi vì trong lòng anh ta, chỉ có lĩnh ngộ kiếm đạo mới xứng để sử dụng binh khí này.

Nhưng, Diệp Tinh mười năm trước bị anh ta dễ dàng đánh bại, thậm chí còn hơi khinh thường, lại vượt qua được tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên, mà anh ta chỉ mới tới tầng thứ hai!

Vô Ngân im lặng không nói, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

“Vô Ngân.” Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, một người đàn ong mặc giáp trắng, lưng đeo trường kiếm xuất hiện.

Nghe thấy giọng nói này, Vô Ngân lập tức phục hồi lại tinh thần, anh ta nhìn người đàn ông mặc giáp trắng, vô cùng cung kính nói: “Thầy.”

Đạo chủ Kiếm Huyền, nắm giữ kiếm chi đại đạo hoàn chỉnh.

“Giờ ngươi cảm thấy thế nào?” Đạo chủ Kiếm Huyền nhìn đệ tử của mình.

Vô Ngân Mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được gì cả.

“Năm thứ ba tiến vào thành Thời Không Hỗn Vũ đã bắt đầu nhận nhiệm vụ, sau khi vượt qua tầng thứ hai của Tháp Đăng Thiên Diệp Tinh iền tiến vào thế giới Hắc Diệu, Đồng Mục Sâm cũng theo sát phía sau Diệp Tinh.” Đạo chủ Kiếm huyền lạnh giọng nói.

“Giờ đây Hỗn Vũ đã vượt qua tầng thứ bày, Diệp Tinh vượt qua tầng thứ tư, Đồng Mục Sâm vượt qua tầng thứ ba, giờ ngươi còn cảm thấy nhận nhiệm vụ là vô dụng không?”

Trước đó đạo chủ Kiếm Huyền cũng bảo Vô Ngân đi nhận nhiệm vụ, nhưng Vô Ngân lại chẳng vội vàng chút nào, ngược lại còn cảm thấy đi làm nhiệm vụ là phí thời gian, không thể toàn tâm lĩnh ngộ kiếm chi đại đạo.”

“Thầy, con sai rồi.” Vô Ngân nắm chặt nắm đấm, cúi thấp đầu.

“Ừm.” Thấy Vô Ngân như vậy, đạo chủ Kiếm Huyền gật đầu, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Nhiệm vụ mà thành Thời Không đưa ra, cần phải tiến vào trong các bí cảnh, di tích, ở trong mỗi một bí cảnh, di tích đều ẩn chứa cơ duyên cực lớn, ít nhất đối với thiên tài Đạo Tắc Cảnh như các ngươi mà nói là một cơ duyên vô cùng lớn.”

“Những thứ đó là do thành Thời Không dùng rất nhiều năm để sàng lọc ra, nhưng lấy được thế nào thì phải xem bản thân ngươi. Mặc dù chỉ tu luyện không thôi sẽ an nhàn, có thể không ngừng lĩnh ngộ, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có cường giả nào chỉ lặng lẽ lĩnh ngộ là có thể trở thành cường giả tuyệt thế.”

Nghe vậy, Vô Ngân nghiêm túc gật đầu: “Thầy, con biết rồi, con sẽ đi nhận nhiệm vụ.”

“Ừm.” Đạo chủ Kiếm Huyền gật đầu.

Đệ tử thiên tài này của ông rất tốt, nhưng tính cách lại hơi cố chấp.

Soạt!

Một dao động lóe lên, sau đó bóng đạo chỉ Kiếm Huyền lập tức biến mất không thấy.

Lần nữa xuất hiện, đạo chủ Kiếm Huyền đã trở về cung điện của mình.

“Tốc độ tiến bộ của Diệp Tinh quả thật rất nhanh, lần này khiến ai cũng khiếp sợ, xem ra hắn ta gặp được cơ duyên cực lớn trong thế giới Hắc Diệu. Có Diệp Tinh này làm ví dụ, có thể khiến cho Vô Ngân tỉnh ngộ, đây cũng là một việc tốt.” Đạo chủ Kiếm Huyền thầm nói trong lòng.

Cơ duyên cũng là một loại thực lực, nhân tộc rất để ý tới vận may, lúc đầu ngày tận thể đen tối cũng là để tuyển chọn ra thiên tài có may mắn nghịch thiên.

Không chỉ đạo chủ Kiếm Huyền, Diệp Tinh bỗng dưng xông qua tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nhân tộc cao cấp khác.

“Không tệ, không ngờ rằng ngoài việc trước đó Hỗn Vũ xông lên tầng thứ bảy, cho chúng ta ngạc nhiên cực lớn, Diệp Tinh này cũng mang tới sự ngạc nhiên cho chúng ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.