Chương trước
Chương sau
“Hạt giống Hư Không, vậy mà đây lại là hạt giống hư không Đạo Tắc Không Gian hoàn chỉnh!”

Hắn từng nhận được truyền thừa của Đạo Tắc Không Gian trên tháp đại đạo Tam Thiên của thành Thời Không, tất nhiên biết hại gióng hư không Đạo Tắc Không Gian có dáng vẻ thế nào.

Nhưng chỉ có thể truyền thừa trong tháp đại đạo Tam Thiên chín ngày, nhưng ở nơi này lại không có bất cứ hạn chế gì!

“Trời ạ, chỉ thông qua một thanh kiếm trong bức tranh, mà có thể looj ra hạt giống hư không Đạo Tắc Không Gian hoàn chỉnh, vậy phải cần thực lực thế nào?” lòng Diệp Tinh chấn động.

Trừ tháp đại đạo Tam Thiên ra, hắn chưa từng thấy hạt giống hư không đạo tắc nào lộ ra vẻ hoàn mỹ cả.

“Có điều kém hơn hạt giống hư không trong tháp đại đạo Tam Thiên một chút.” Diệp Tinh nhìn kĩ lại

Tháp đại đạo Tam Thiên, là do cường giả những cường giả đỉnh cấp nhất nhân tộc sáng tạo ra.

Lãnh thổ của nhân tộc rộng lớn, thậm chí có hàng vạn thế giới, vô số các vị diện, số lượng cường giả chỉ cần nghĩ thôi đã biết.

Bức tranh nà không bằng tháp đại đạo Tam Thiên cũng là chuyện bình thường.

“Nơi này có cơ duyên lớn tới vậy mà lại không có người phát hiện ra?” Trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ nghi ngờ.

Giống như nơi này ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, trừ khi tới được khu vực xung quanh, nếu không căn bản không thể nhìn thấy.

“Phỉ rồi, liệu mình có thể lấy bức tranh này ra không?” bỗng nhiên trong đầu Diệp Tinh xuất hiện một suy nghĩ.

Hắn thử tiếp cận.

Oành!

Vừa tiến lại gần một chút, Diệp Tinh liền cảm thấy một luồng dao động cực kì mạnh mẽ trong không trung, trên da hắn xuất hiện rất nhiều vết nứt, có máu tươi chảy ra.

“Lực tấn công mạnh quá!” trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Chỉ là một bức tranh mà đã có hiệu quả như vậy, chẳng phải là nói, nếu mình lấy được bức tranh này, chỉ mang theo bên người như vậy thôi, cường giả Hư Không Cảnh cũng không thể tiếp cận mình?”

Thực lực của hắn hiện giờ có thể sánh ngang với người ở Hư Không Cảnh, nhưng ngay cả một bức tranh cũng không tới gần được.

“Bức tranh này là binh khí ư? Đây là đẳng cấp gì?” Diệp Tinh thầm nói.

Một lúc lâu sau, Diệp Tinh thu lại tâm trạng trong lòng.

“Nếu đã không tiếp cận được, vậy thì an tâm lĩnh ngộ đi!”

“Đạo Tắc Không Gian....” hắn chìm sâu vào trong đó, cẩn thận cảm nhận.

Thanh trường kiếm trước mắt biến thành vô số trường kiếm, đang không ngừng bay lượn, từng luồng Đạo Tắc Không Gian huyền ảo trong quá trình những thanh kiếm này bay lượn phơi bày ra trước mặt hắn không ngừng.

Lĩnh ngộ đạo tắc giống như giải một bài toán hình học không gian, nếu lĩnh ngộ bình thường thì chỉ giống như nhìn chữ viết. Muốn giải được ra thì đầu tiên phải căn cứ theo chữ viết là xây dựng lên hình ảnh tương ứng trong đầu, sau đó căn cứ theo điều kiện mà chữ viết đã cho bắt đầu giải đáp.

Nhưng những thanh trường kiếm này lại trực tiếp hợp thành một thể, hoàn toàn phơi bày ra trước mắt Diệp Tinh, không cần hắn xây dựng, vậy nên tốc độ giải đáp tự nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều.

“Hóa ra là như vậy....Đạo Tắc Không Gian còn có thể thi triển như thế này....” Diệp Tinh nhìn không ngừng, trong mắt hiện lên sự vui mừng, dường như ý thức hoàn toàn chìm sâu vào trong đó.

Mười ngày....một tháng....một năm.

Diệp Tinh cứ nhìn không ngừng như vậy, hắn chỉ để lại một chút ý thức chú ý tình hình bên ngoài, qua mỗi một tháng lại nuốt một quả liễm tức, trừ những việc này ra toàn bộ tinh lực đều đặt trên bức tranh.

Cho dù hiệu quả của bức tranh này kém hơn tháp đại đạo Tam Thiên, nhưng hơn ở chỗ có thể lĩnh ngộ không hạn chế.

Theo thời gian dịch chuyển, lĩnh ngộ của Diệp Tinh với Đạo Tắc Không Gian cũng không ngừng sâu thêm.

...

Thành Hư Không rộng lớn vô cùng cổ kính, cả thành chạy dài mãi không thôi, không biết kéo dài tới nơi nào, thỉnh thoảng bên trên có một tia sáng xẹt qua, trên những ánh sáng này phản chiếu vô số bí văn kì lạ, phức tạp.

Thành Thời Không, không biết đã tồn tại bao nhiêu lâu, nhưng đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng dường như nơi này không hề thay đổi chút nào.

Đã mười một năm kể từ lần thành Thời Không tuyển chọn thiên tài trước đó, cả tòa thành Thời Không vẫn hoạt động như bình thường, không chịu bất kì ảnh hưởng nào.

Cứ cách một khoảng thời gian, thành Thời Không lại tuyển chọn hàng trăm thiên tài trên hàng nghìn thế giới nhân tộc, từ vô số các vị diện, mỗi lần tuyển chọn thiên tài đều thu hút rất nhiều ánh mắt của các thế giới, còn những cái khác không đáng nói tới.

Đây là một quảng trường khổng lồ có đường kính lên tới hàng vạn kilomet, trên quảng trường có một tòa tháp lớn đứng sừng sững.

Tổng thể tòa tháp trông vô cùng to lớn, chia thành từng tầng một, độ cao mỗi tầng đạt tới một kilomet, nhưng phía sau được bao phủ toàn bộ bằng một tầng khí lưu dày đặc như sương mù, nhìn không rõ.

Đây là Tháp Đăng Thiên!

Thiên tài mà thất trọng thiên đào tạo, dựa vào Tháp Đăng Thiên quyết định thực lực của mình, có thể dựa vào thứ hạng Tháp Đăng Thiên để tiến vào động tiên mạnh hơn để bồi dưỡng.

“Thời gian đã trôi qua hơn bốn năm rồi, đến giờ thông tin của sáu hạng đầu vẫn không có gì thay đổi.

“Hỗn Vũ xông qua tầng thứ sáu của Tháp Đăng Thiên vào năm thứ ba từ khi tiến vào thành Thời Không, ba người Vô Ngân, Đồng Mục Sâm, Lư Vân Đạt xông qua tầng thứ hai của Tháp Đăng Thiên vào năm thứ tư từ khi tiến vào thành Thời Không, Diệp Tinh xông qua tầng thứ hai của Tháp Đăng Thiên vào năm thứ sáu từ khi tiến vào thành Thời Không, Lâm Tiểu Ngư cũng theo sát ngay phía sau Diệp Tinh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.