Phân phó xong, bóng dáng Hồn Huyền trực tiếp biến mất.
"Cha." Kim Nguyên nhìn cha mình.
"Con đi theo ta." Người đàn ông gầy gò Mạc Vẫn nhìn con trai mình một cái, tay phải vung lên, bóng dáng bọn họ cũng trực tiếp biến mất.
Lại xuất hiện một lần nữa, bóng dáng của bọn họ xuất hiện trong một tòa cung điện.
- Kim Nguyên, con cùng Không Vân kia có cừu oán? Mạc Vẫn nhìn Kim Nguyên trầm giọng nói.
“Cha, lúc trước con phát hiện một bảo vật, thế nhưng bị Không Vân chiếm được trước, con muốn cùng hắn giao dịch, thế nhưng Không Vân này cự tuyệt giao dịch của con.” Kim Nguyên vội vàng nói.
"Đừng đi đối phó hắn nữa." Mạc Vẫn lắc đầu nói.
Kim Nguyên lập tức gật gật đầu, nói: "Con biết rồi,cha." Ánh sáng lạnh trong mắt cậu ta chợt lóe rồi biến mất.
"Hừ! Đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư nhỏ của con, hiện tại Không Vân được tông chủ coi trọng, con đối phó Không Vân, tông chủ sẽ không trừng phạt con sao?" Mạc Vẫn nhìn con trai của mình, hừ lạnh một tiếng nói.
Con trai ông ta bị ông ta sủng hư, tính cách quá mức bá đạo, có thù tất báo.
Nhìn bộ dáng của con mình, ông ta liền biết Kim Nguyên cũng không có tính toán buông tha Diệp Tinh.
"Người khác không biết, nhưng con hẳn là biết quan hệ giữa ta và tông chủ cũng không hòa hợp như bề ngoài, đợi đến khi tông chủ đi tới tổng bộ, nơi này mới là thiên hạ của chúng ta." Mạc Vẫn trầm giọng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-thanh-manh-nhat-vu-tru/3530800/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.