Chương trước
Chương sau
Thời gian trong nháy mắt lại trôi qua chín ngày.

"Đạo tắc không gian vô hình, rồi lại vô cùng sắc bén..." Diệp Tinh một bên đào quặng, một bên đang ý đồ cảm ngộ đạo tắc.

Thực lực hắn biểu hiện ra chỉ có đạo tắc cảnh sơ kỳ, chỉ cần bảo trì tốc độ đào bới như vậy là được rồi, không cần vận dụng khí lực gì, cho nên phần lớn thời gian Diệp Tinh vẫn đang cảm ngộ đạo tắc.

"Ừm?" Bỗng nhiên Diệp Tinh nhìn về phía xa xa, toàn bộ người các khu vực dãy núi cơ hồ lần nữa tập trung, toàn bộ núi bị đào hết lên.

Xoẹt...

Bỗng nhiên, một cỗ dao động kỳ dị tản ra, dao động này bao phủ phạm vi lớn, rất là cổ quái.

- Ha ha, Hắc Diệu Thạch xuất hiện, lại còn là hai viên! Người đàn ông đầu trọc nhất thời lộ ra một tia vui mừng.

Cho dù biết có ngũ thải xà, biết Hắc Diệu Thạch trong dãy núi này có thể không chỉ có một viên, nhưng không đào đến viên cuối cùng cũng không thể chắc chắn được.

Hai cường giả hư không cảnh trung kỳ khác cũng là như thế, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

"Trát Hợp, lúc này cống hiến lên hai viên Hắc Diệu Thạch, cống hiến của chúng ta khẳng định rất lớn."

"Đã lâu không có thu hoạch như vậy."

Mấy người mừng rỡ nói.

Lúc này trong bộ lạc Katucci, sắc mặt người đàn ông trung niên Mạc Á cực kỳ khó coi, thậm chí còn hiện ra màu đen, hiển nhiên trúng độc đã sâu, lực sinh mệnh còn lại không còn bao nhiêu.

"Mạc Á thúc." Đám người Lâm Tinh, Hình Vân vẻ mặt lo lắng.

- Ông nội, Mạc Á thúc còn có thể cứu sao? Hình Vân nhìn về phía lão giả Katucci, hỏi.

Katucci lắc đầu.

Ánh mắt Hình Vân nhìn về phía đám người Trát Hợp lúc này đang hưng phấn, suy nghĩ một chút trực tiếp đi lên quỳ xuống, nói: "Đại nhân, có thể ban thuốc cứu trị người trong bộ lạc ta một chút hay không?"

"Hử?" Nghe vậy, ánh mắt đám người Trát Hợp quay qua.

Trát Hợp cau mày nói: "Không phải ta nói không chết được sao?"

Sự sống và cái chết của người khác có liên quan gì đến ông ta? Ông ta làm sao có thể lấy ra thảo dược trân quý?

"Tiểu Vân." Thấy cháu gái mình còn muốn nói gì đó, lão giả Katucci vội vàng kéo cô lại.

Bộ lạc bọn họ lúc trước sinh hoạt tương đối yên ổn, hơn nữa có vị cường giả hư không cảnh này tọa trấn, chung quanh cũng không có người nào dám xúc phạm, cháu gái của mình hư hỏng, tính cách tương đối kiêu ngạo, cho rằng ai cũng sẽ vây quanh mình.

Cho dù bộ lạc gặp phải biến cố, tính cách Hình Vân vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Diệp Tinh yên lặng nhìn, độc trên người Mạc Á hắn đương nhiên cũng có thể dễ dàng giải quyết, đương nhiên, hắn cũng sẽ không quản chuyện này.

Mạc Á cùng hắn lại không có bất kỳ quan hệ gì, sinh tử của ông ta, hắn căn bản không quan tâm.

"Hắc Diệu Thạch tựa hồ lấy được." Lúc này Diệp Tinh một mực chú ý nơi truyền đến dao động.

Hắn cảm nhận được dao động càng lúc càng lớn, hiển nhiên đám người Trát Hợp đang thu nó.

- Đinh! Mấy người Trát Hợp đang nói chuyện với nhau, bỗng nhiên trên người bọn họ có dụng cụ tương ứng vang lên, bọn họ nhìn một chút.

"Tử Vong cốc lại thiếu người."

"Tử Vong cốc là nguồn quan trọng nhất của Hắc Diệu Thạch, chúng ta khẳng định phải đưa người vào trong đó."

- Nếu đã có mệnh lệnh, người nơi này của chúng ta có thể chia làm hai nhóm, một nhóm tiếp tục dốc sức cho chúng ta, một nhóm khác đưa đi Tử Vong cốc!

......

Ba cường giả cường đại nhất nhanh chóng quyết định.

- Tử Vong cốc?

Đám người Katucci, Lâm Tinh, Hình Vân cách nhau tương đối gần, rõ ràng nghe được cái tên này, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.

Tử Vong cốc, một nơi vô cùng nguy hiểm ở thế giới Hắc Diệu, cái tên này sở dĩ gọi là Tử Vong cốc, đó là bởi vì tỷ lệ tử vong ở Tử Vong cốc quá cao, cơ hồ vượt qua 5/9.

- Tử Vong cốc? Lúc này Diệp Tinh cũng đang nghĩ đến cái tên này. Trong tin tức đạo chủ Nguyên Giác cho hắn, Tử Vong cốc thế giới Hắc Diệu là một chỗ nguy hiểm, thậm chí so với tiến vào trong thành trì Hắc Diệu Tông còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần, bởi vì Tử Vong cốc có cường giả bất tử cảnh tọa trấn!

Nếu không phải bất đắc dĩ, Diệp Tinh cũng sẽ không đi tới nơi đó.

Bảo vật tuy rằng quan trọng, nhưng mạng của mình lại là quan trọng nhất.

Xoẹt...

Trong hư không, bỗng nhiên một cỗ dao động mãnh liệt phát ra, sau đó từ bên trong nham thạch phía dưới có hai viên đá màu đen kỳ dị bay lên.

Hắc Diệu Thạch đến tay, nụ cười trên mặt càng sâu, tay phải ông ta trực tiếp chỉ vào người ở một khu vực, nói: "Các ngươi hiện tại đều tiến vào lưng chim ưng, ta lập tức dẫn các ngươi đi một chỗ khác."

Ầm ầm!

Nhất thời, trong mắt đám người Katucci, Hình Vân đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bọn họ vừa rồi nghe được đám người Trát Hợp nói, biết chỗ đó là nơi nào.

- Đại nhân, không phải nói núi Ngư Lân này sau khi đào xong liền để cho chúng ta rời đi sao? Hình Vân cố nén hoảng sợ trong lòng nói.

Đi tới Tử Vong cốc kết cục cơ hồ là phải chết, còn không bằng tranh thủ một chút.

"Ta chính là để cho thương ưng đưa các ngươi rời đi a." Trát Hợp đạm mạc nói.

"Các ngươi đi lên trước đi." Ông ta không chút lưu tình nói.

Ầm ầm!

Khí thế khủng bố bộc phát, áp bách đám người Hình Vân. Dưới cỗ khí thế này, đám người Hình Vân căn bản không có lực phản kháng.

- Ông nội, làm sao bây giờ?

Lúc này Hình Vân hoàn toàn luống cuống, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Bọn họ không muốn đi Tử Vong cốc, nhưng lại không dám làm trái lời Trát Hợp này.

"Còn không đi lên?" Ánh mắt Trát Hợp lạnh như băng nhìn đám người Katucci, Hình Vân.

Lúc này trong mắt Katucci, Hình Vân đều lộ ra một tia tuyệt vọng, vi phạm mệnh lệnh là chết, đi tới Tử Vong cốc cũng là chết, bọn họ căn bản không có lựa chọn nào khác.

Xoẹt!

Bỗng nhiên, một ánh sáng hiện lên, tốc độ nhanh đến cực hạn, cơ hồ trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh Trát Hợp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.