Chương trước
Chương sau
“Sự tồn tại vĩ đại này tới đây là muốn thu nhận đồ đệ?”

“Hỗn Vũ có đồng ý không?”

“Đây là chúa tể thế giới đó, nếu là ta chắc chắn ta sẽ đồng ý!”

Ánh mắt của các thiên tài lập tức đổ dồn về phái Hỗn Vũ.

Nhìn người đàn ông gầy còm này, trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của Hỗn Vũ bỗng nhiên xuất hiện sự kích động, anh ta lập tức quỳ xuống, vô cùng cung kính nói: “Đệ tử bái kiến thầy!”

Đây là chúa tể thế giới đó, nắm trong tay đại đạo hủy diệt hoàn chỉnh, sao anh ta có thể không đồng ý?

“Tốt!” Đạo chủ Linh Diệt khẽ cười gật đầu, rất hài lòng nhìn Hỗn Vũ.

Một thiên tài tuyệt thế trời sinh đại đạo hủy diệt như vậy, chắc chắn anh ta sẽ động lòng.

“Đồng ý rồi! Hỗn Vũ bái chúa tể thế giới làm thầy.”

Những thiên tài khác nhìn anh ta với ánh mắt hâm mộ.

Muốn đi trên con đường cường giả chắc chắn phải có một người thầy tốt hướng dẫn, như vậy mới có thể trách bước sai, tiến bộ nhanh hơn.

“Vui vẻ quá.” Bỗng nhiên trong không trung lại có một âm thanh vang lên, sao đó một luồng dao động mạnh mẽ xuất hiện, trong không trung xuất hiện một người đàn ông mặc áo giáp trắng lưng đeo trường kiếm.

Người đàn ông này vóc dáng vạm vỡ, tóc màu bạc, trên đầu mọc một chiếc sừng.

Ông ta chỉ đơn giản đứng ở đó thôi, toàn thân đã tản ra một luồng dao động vô cùng mãnh liệt.

Dao động này giống như một thanh trường kiếm, trước nay chưa từng có, không thứ gì có thể cản lại.

“Lại một chúa tể thế giới?” Diệp Tinh nhìn người đàn ông, trong lòng khẽ kinh sợ.

Có thể dễ dàng đứng trước mặt đạo chủ Càn Lăng, chắc chắn phải là người có cùng thân phận.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện ba chúa tể thế giới, đây chính là thành Thời Không mạnh mẽ nhất!

“Kiếm Huyền, quả nhiên ngươi cũng tới rồi.” đạo chủ Càn Lăng nhìn về phía người đàn ông, cười nhẹ nói, dường như đã sớm đoán được người đàn ông mặc áo giáp bạc này sẽ xuất hiện.

“Chẳng dễ gì thành Thời Không mới xuất hiện thiên tài kiếm đạo, tất nhiên ta không thể bỏ qua.” Kiếm huyền bình tĩnh nói.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Vô Ngân, trực tiếp nói: “Vô Ngân, ngươi có đồng ý báo ta làm thầy không?”

Nghe vậy, Vô Ngân không do dự chút nào, lập tức quỳ xuống, vô cùng cung kính nói: “Đệ tử bái kiến thầy.”

Trên mặt anh ta rõ ràng mang theo vẻ kích động.

“Tốt!” Kiếm Huyền vung tay, sau đó thân ảnh Vô Ngân bay lên, tới bên cạnh ông ta.

“Càn Lăng, ta đưa Vô Ngân tới lục trọng thiên.” Kiếm Huyền nhìn đạo chủ Càn Lăng nói.

“Được.” đạo chủ Càn Lăng cười gật đầu.

Sau đó Linh Diệt cũng đưa Hỗn Vũ rời đi.

“Vô Ngân cũng bái sư rồi.”

“Thiên phú của hai người bọn họ vốn rất mạnh, bây giờ lại bái cường giả như chúa tể thế giới làm thầy, tốc độ tiến bộ chắc chắn sẽ càng lúc càng nhanh!”

...

Những thiên tài bên dưới nhìn với vẻ mặt hâm mộ, rõ ràng trong lòng có chút áp lực.

“Đồng Mục Sâm thì sao? Không biết có chúa tể thế giới tới thu nhận không?”

Sau đó ánh mắt mọi người nhìn về phía chàng trai Đồng Mục Sâm ánh mắt chỉ có mà đen, không có tròng trắng.

Huyễn đao cũng là một đại đạo rất đặc biệt, bình thường rất hiếm thấy.

Có điều không có chúa tể thế giới nào xuất hiện nữa, sắc mặt Đồng Mục Sâm bình tĩnh, không có bất cứ biểu tình dao động nào.

“Được rồi, mọi người đợi một lát, lát nữa sẽ có người tới dẫn các ngươi vào các trọng thiên.” đạo chủ Càn Lăng cười nói.

Vút!

Lời của ông ta vừa kết thúc, nhất thời ở một phía có vài người bay tới.

“Cường giả Bất Tử Cảnh?” Diệp Tinh nhìn mấy người.

Một ông cụ cường giả Bất Tử Cảnh vóc dáng thấp bay tới trước mặt mấy người Diệp Tinh, cười nhẹ nói: “Mọi người, ta là người phụ trách tứ trọng thiên, mọi người đi theo ta.”

Tám mươi người Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư ngoan ngoãn theo sau.

Một đoàn người bước lên phi thuyền.

“Tới tứ trọng thiên của thành Thời Không còn khoảng nửa tiếng nữa, sau đó tôi sẽ cùng mọi người trong thời gian khá dài.” Ông cụ khẽ cười, nói.

“Ta tự giới thiệu một lát, ta tên Lỗ Địch, mọi người có thể gọi ta là Lỗ Địch tiên sinh.”

Lỗ Địch trưởng lão nhìn mọi người cười nói: “Từ khi bước vào Thành Thời Không, hiện tại trên đồng hồ của các ngươi có thể được lắp đặt các chức năng thông minh tương ứng với đồng hồ.”

Sau khi nói xong, Lỗ Địch đưa tới một số tinh thạch rất nhỏ và kỳ lạ: “Các ngươi có thể trang bị số tinh thạch này trên đồng hồ là được rồi.”

“Trí năng đồng hồ sao?” Diệp Tinh trong lòng thầm hỏi, hắn cầm lấy tinh thạch trước mặt, bỏ vào đồng hồ trên tay.

Hừ...

Một quầng sáng kỳ lạ xuất hiện trên toàn bộ chiếc đồng hồ, và sau đó một ảo ảnh nhỏ xuất hiện, trông giống như một tiểu Diệp Tinh vậy.

“Xin chào chủ nhân, tôi là trí năng đồng hồ của ngài - Số 11.” Một giọng nói lạ truyền đến.

Ảo ảnh nhỏ này cũng chớp mắt nhìn Diệp Tinh.

Lỗ Địch trưởng lão cười nói: “Thành Thời Không rất lớn, những thứ như bảo vật cũng có rất nhiều, các ngươi muốn tìm kiếm thứ gì, có thể trực tiếp hỏi thăm trí năng đồng hồ của mình là được, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều.”

Mọi người đều gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.