Chương trước
Chương sau
“Huyền Long, Mạc Cam Lâm, Hỏa Liệt, chỉ dựa vào ba người các ngươi mà cũng muốn giết ta?”

Hàn Vũ Khôn đứng trong hư không giận dữ hét lên, ánh mắt anh ta có sự điên cuồng, cũng có sự tự tin, sự tự tin của thiên tài tuyệt thế.

Trong số các cường giả Bất tử cảnh, anh ta cảm thấy không ai có thể giết được mình.

Các cường giả Bất tử cảnh vô địch đứng trước mặt anh ta không thể, Kiếm Ngân cũng không thể!

Bùm!

Trên tấm lá chắn, từng tia sáng tỏa ra xung quanh, hư không cũng như ngưng đọng lại.

Nhưng cái này cũng chỉ có thể phòng ngự chứ không có hiệu quả công kích, trong cuộc tranh đoạt lệnh bài thì không có tác dụng lớn với Hàn Vũ Khôn.

“Chết tiệt, hàng phòng ngự của Hàn Vũ Khôn quá mạnh mẽ, chúng ta không phá được.”

Mấy người Huyền Long sắc mặt vô cùng xấu xí, cho dù bọn họ có liên thủ lại nhưng vẫn không phá được lá chắn phòng ngự của Hàn Vũ Khôn.

“Nhìn kìa, lệnh bài thứ năm đã bị Lãng Khôn của tộc Hàn Tinh lấy được!”

“Thực lực của Lãng Khôn còn dưới cả Hồn Liệt Thiên, anh ta lại có thể lấy được lệnh bài truyền thừa?”

“Đúng là vận cứt chó!”

Trong khi ba cường giả Bất tử cảnh vô địch đang điên cuồng tấn công Hàn Vũ Khôn thì trong một khu vực đột nhiên vang lên mấy tiếng kinh hô.

Các cường giả lập tức nhìn về phía một thanh niên bị thương nặng.

Người thanh niên này nắm chặt lệnh bài trong tay, trên mặt tràn đầy vẻ kích động, ánh sáng bao trùm thân thể anh ta, những cường giả khác không có cách nào công kích anh ta được nữa.

“Vậy là năm lệnh bài truyền thừa đại đạo đều đã bị người ta giành được.”

“Nhân tộc Kiếm Ngân, nhân tộc Thao Liệt, nhân tộc Kuiba, linh tộc Tư Lạc, tộc Hàn Tinh Lãng Khôn! Trong đó có tận ba người là cường giả của nhân tộc!”

“Nhân tộc lần này có được thu hoạch thật lớn.”

“Thực lực của nhân loại Kiếm Ngân quá mạnh mẽ, hắn có thể đánh bị thương cường giả Bất tử cảnh vô địch! Kuiba cũng nhờ có sự giúp đỡ của hắn mới có thể lấy được lệnh bài.”

“Nhân loại Kiếm Ngân thực sự quá mạnh mẽ, hắn mới chỉ nổi danh mấy trăm năm, thế mà bây giờ đã có thể tiến vào hàng ngũ cường giả Bất tử cảnh vô địch!”

Trên mặt các cường giả có mừng rỡ, có thất vọng, nhiều người nhìn chằm chằm về phía Diệp Tinh, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh sợ.

Lúc này, Âm Cưu trong trận doanh nhân tộc đang vô cùng kinh hoàng.

Lúc trước anh ta khinh thường và chế nhạo Diệp Tinh thế nào, nếu như bây giờ Diệp Tinh muốn đánh chết anh ta thì cũng không có người nào có thể ngăn cản.

“Chờ khi rời khỏi nơi này thì phải nhanh chóng tránh xa Kiếm Ngân, có nhiều cường giả nhân tộc ở nơi này như vậy, hắn không thể nào ra tay với ta được.” Trong lòng Âm Cưu xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ.

“Tranh đoạt kết thúc rồi à?” Trong hư không, Diệp Tinh nhìn bốn phía.

Hắn âm thầm vui sướng trong lòng.

“Mình vừa vặn có được lệnh bài lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh, thế này thì đạo tắc vận mệnh của mình sẽ có tiến bộ rất lớn. Nói không chừng, mình có thể nhờ cơ hội này mà lĩnh ngộ được truyền thừa, trở thành đạo chủ vận mệnh!”

Diệp Tinh càng nghĩ càng mong đợi.

“Sư đệ, lát nữa ngươi sẽ quay về thành Thời Không chứ?” Hắn đang suy nghĩ thì Kuiba truyền âm tới nói.

Kuiba lấy được lệnh bài truyền thừa đại đạo, nhưng lại không phù hợp với bản thân nên chuẩn bị đến thành Thời Không để đổi.

“Không.” Diệp Tinh đáp lại.

“Tiếp theo tôi phải dốc toàn lực để đột phá Bất tử cảnh!” Diệp Tinh hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy khát vọng.

Đạo tắc tử vong của hắn ở trong vòng xoáy sinh tử đã đạt tới cực hạn, mấy chục năm nay vẫn luôn một mực lĩnh ngộ, Diệp Tinh cảm thấy mình sắp đột phá rồi.

Chỉ cần nghiêm túc bế quan một thời gian thì rất có khả năng sẽ thành công.

Dù sao thì phân thân đạo tắc tử vong của hắn cũng giúp hắn đột phá dễ dàng hơn những cường giả khác.

Vù vù...

Suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, vị cường giả tộc Hàn Tinh kia nhanh chóng bắt lấy lệnh bài, sau đó toàn bộ khu vực đột nhiên chấn động.

Bùm!

Vô số điểm sáng màu đen xuất hiện, quét sạch bốn xung quanh. Cùng với sự xuất hiện của nó, áp lực kinh khủng cũng tràn ra, các cường giả đều không có cách nào cử động.

Cùng với sự xuất hiện của điểm sáng màu đen kia, áp lực kinh khủng cũng theo đó mà lan tràn ra, tất cả mọi cường giả đều không thể cử động nổi.

Nhóm người Huyền Long, Mạc Cam Lâm, Hỏa Liệt đang chiến đấu với Hàn Vũ Khôn cũng dừng lại.

“Chuyện gì thế?”

“Áp lực này thật mạnh mẽ! Tình cảnh giống như lúc lệnh bài xuất hiện vậy.”

Các vị cường giả đều biến sắc, ánh mắt chăm chú nhìn về khu vực này.

Vù vù...

Điểm sáng sau khi xuất hiện thì phát ra dao động, sau đó lại nhanh chóng ngưng tụ lại. Trong hư không, một bóng dáng chậm rãi hiện ra.

Đó là một ông lão mặc áo giáp màu đen, tóc màu đỏ tùy ý phiêu tán. Trên trán ông ta có những bí văn màu vàng, trên đầu có một đôi sừng, phần thân thể lộ ra ngoài còn được phủ một ít vảy.

“Thánh tôn Mạt Viêm! Đó là thánh tôn Mạt Viêm!”

Nhìn thấy ông lão này, ánh mắt mọi người lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Thánh tôn Mạt Viêm?” Diệp Tinh nghe vậy thì lập tức nhìn về phía người vừa xuất hiện, trong lòng hơi trầm xuống.

Theo ông lão xuất hiện, lệnh bài trong tay hắn cũng hơi dao động một chút.

“Ha ha, năm lệnh bài truyền thừa ta để lại đã có chủ nhân rồi sao?” Thánh tôn Mạt Viêm cười, nhìn bốn xung quanh.

Giọng nói của ông ta nghe giống như người bình thường vậy, không có chút sức lực nào.

Ông ta quét mắt nhìn những cường giả xung quanh. Trong nháy mắt, Diệp Tinh cảm thấy dường như mình đã bị nhìn thấy, hắn không có chỗ ẩn nấp, hoàn toàn lộ ra trước mặt thánh tôn Mạt Viêm.

Tất cả các cường giả đều bị trói buộc thân thể, không nhúc nhích được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.