Chương trước
Chương sau
Dựa theo phỏng đoán của hắn, bình thường tu luyện đạt tới vương cảnh ít nhất còn cần thời gian mấy tháng, càng về sau, cũng cần càng nhiều linh lực.

"Kỳ nghỉ hè sắp đến rồi, kỳ nghỉ hè năm nay mình sẽ đi nhiều nơi khác thám hiểm, hy vọng có thu hoạch."

Trong lòng đang nghĩ, bỗng nhiên điện thoại di động của Diệp Tinh vang lên, lại là tin nhắn wechat của Đàm Nguyên Nguyên gửi tới.

Xem nội dung tin nhắn một chút, Diệp Tinh trực tiếp lái xe ra ngoài, rất nhanh hắn đi tới một chỗ, lúc này Đàm Nguyên Nguyên đã ở chỗ này chờ, ngoại trừ cô ra, còn có một cậu bé đại khái mười ba, mười bốn tuổi, chẳng qua sắc mặt cậu bé có chút tái nhợt, nhìn qua có vẻ mệt nhọc.

"Anh Diệp Tinh." Đàm Nguyên Nguyên nhìn thấy Diệp Tinh đến, lập tức chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vẻ mừng rỡ.

"Thế nào rồi? Em trai anh khôi phục tý nào chưa?" Diệp Tinh cười hỏi.

Em trai Đàm Nguyên Nguyên bị suy thận, tổng cộng thay thận hai lần mới chữa khỏi.

Đàm Nguyên Nguyên gật gật đầu, nói: "Tiểu Quân đã khôi phục không sai biệt lắm rồi."

Trong lòng cô tràn đầy cảm kích, không có Diệp Tinh, em trai cô hiện tại xảy ra tình huống gì, ai cũng không cách nào tưởng tượng được.

Cậu bé Đàm Quân có chút khẩn trương nhìn thoáng qua Diệp Tinh, câu nệ hô: "Anh Diệp Tinh."

Trước đó Diệp Tinh đi thăm cậu một lần.

" Anh Diệp Tinh, lúc trước anh cho em mượn ba mươi vạn..." Đàm Nguyên Nguyên nhìn Diệp Tinh, nghiêm túc nói: "Sau này em nhất định sẽ trả lại cho anh."

"Không cần trả." Diệp Tinh cười cười.

"Đúng rồi, lúc trước vẫn có chuyện đã quên."

Hắn gọi điện thoại đi ra ngoài, trong chốc lát điện thoại di động Đàm Nguyên Nguyên bỗng nhiên vang lên.

Đàm Nguyên Nguyên nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, cô giật mình nhìn Diệp Tinh: "Anh Diệp Tinh, cái này..."

Điện thoại di động của cô nhận được tin nhắn từ ngân hàng, số dư trên thẻ ngân hàng tăng lên một trăm vạn nữa.

Cô vốn nợ tiền của Diệp Tinh, nhưng Diệp Tinh lại đưa tiền cho cô.

"Nguyên Nguyên, hạt giống màu đen em bán cho anh lúc trước mang đến cho anh lợi ích thật lớn, lần trước ba vạn tròn kia anh trả quá ít."

Diệp Tinh cười nói: "Hơn một trăm vạn này mới là thù lao của em. Mấy chục vạn lần trước cho em, lần này một trăm vạn lại cho em, em cầm mà cải thiện điều kiện trong nhà, hảo hảo mua chút thuốc bổ cho Tiểu Quân. ”

Ba hạt giống màu đen, ba gốc Lam Linh Chi, Diệp Tinh bán hai gốc cây, chiếm được năm tỷ, hắn cho Đàm Nguyên Nguyên quả thật là quá ít.

Nhưng bây giờ cho quá nhiều cũng vô dụng, sau khi kết thúc thời kì đen tối lại đến, đến lúc đó giá trị của tiền sẽ mất giá rất nhiều.

"Đây là một chút nhân sâm, mỗi ngày em cắt một chút nấu một chút, rất có lợi đối với tình trạng khôi phục của em trai em." .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh lại lấy ra hai khối nhân sâm, đưa cho Đàm Nguyên Nguyên.

Thấy Đàm Nguyên Nguyên muốn cự tuyệt, Diệp Tinh cười nói: "Không cần nhiều lời, Nguyên Nguyên, anh cho em đều là vì em xứng đáng, lợi ích chỗ anh đạt được nhiều hơn so với lợi ích em đạt được.”

Lại nói tiếp, Linh Huyền Thảo, Không Tinh Thạch, Lam Linh Chi, tất cả đều có chỗ tốt rất lớn đối với Diệp Tinh

Diệp Tinh cách vương cảnh càng ngày càng gần, chỉ cần đạt tới liền có thể dùng Không Tinh Thạch luyện chế nhẫn không gian.

Trước ngày tận thế đen tối mà có một cái nhẫn không gian thuộc về mình, đối với Diệp Tinh mà nói ý nghĩa quá lớn.

Nghe Diệp Tinh nói như vậy, Đàm Nguyên Nguyên đành phải gật đầu, cô tiếp nhận khối nhân sâm, vẻ mặt cảm kích nói: "Anh Diệp Tinh, cám ơn anh."

"Không có gì, nếu lại phát hiện ở bờ ruộng có đồ gì lại liên hệ với anh nhé." Diệp Tinh vẻ mặt mỉm cười nói.

"Vâng em chắc chắn sẽ gọi cho anh!" Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu.

Nói vài câu, Diệp Tinh liền rời khỏi nơi này.

"Chị, một trăm vạn a, cái này cũng nhiều lắm chứ? Sao anh Diệp Tinh đối với chị lại tốt như vậy a. "Tròng mắt Đàm Quân ùng ục chuyển động một chút tò mò nói.

Cậu ta vừa nghe cuộc trò chuyện giữa hai người liền cảm thấy tò mò vô cùng.

"Tiểu Quân, chuyện một trăm vạn này cậu không được nói với người khác, chị sẽ giao cho mẹ để tiết kiệm." Đàm Nguyên Nguyên nhìn em trai của mình, nghiêm túc dặn dò.

Cô nhìn bóng dáng Diệp Tinh rời đi, trong lòng không biết là cảm giác gì.

......

Thời gian trôi qua, kỳ nghỉ hè cuối cùng đã đến.

Diệp Tinh trực tiếp lái xe đưa Lâm Tiểu Ngư trở về quê, mà sau đó hắn liền bắt đầu con đường khám phá của mình, điểm dừng chân đầu tiên của hắn đến Hồ Nam.

"Thăm dò một vài ngọn núi cũng không có thu hoạch gì, xem ra không phải tất cả vùng núi đều có bảo vật." Diệp Tinh đi trên đường, trong lòng yên lặng nói.

Hắn ở núi Trường Bạch, núi Hỗn Nguyên phát hiện ra một vài thứ, trên thực tế cũng có vài thành phần trùng hợp.

Ngay cả chỗ hắn đang thăm dò hiện tại cũng không có bất kỳ bảo vật nào tồn tại.

"Làm gì vậy? Đi không có mắt sao?" Xa xa, bỗng nhiên một tiếng nổi giận vang lên, một người đàn ông diện mạo cường tráng nhìn về phía một người thanh niên khác giận dữ nói.

- Không phải anh nhất định đi tới sao? Người thanh niên kia hơi cau mày.

"Mẹ nó, lão tử đi tới thì cậu không chủ động mà tránh đi à?" Người đàn ông cường tráng hùng hùng hổ hổ nói: "Đụng phải tôi thì cậu phải bồi thường tiền cho tôi."

Anh ta đưa tay ra về phía thanh niên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.