Chương trước
Chương sau
Không Tinh Thạch là một loại đá rất đặc thù, một khi xuất hiện có thể khiến cho mọi người truy đuổi, bởi vì nó có thể luyện chế các loại vật phẩm không gian lưu trữ như nhẫn không gian, vòng tay không gian.

Sau khi luyện chế thành công, có thể dễ dàng đem đồ vật trên người bỏ vào trong nhẫn không gian, không cần lo lắng vật sẽ bị biến chất, cũng không cần lo lắng vật sẽ bị hủy diệt, rất thuận tiện.

Kiếp trước người thực sự có nhẫn không gian rất ít, tất cả đều là một nhóm người đứng ở đỉnh cao kia mới có, bởi vì Không Tinh Thạch cực kỳ hiếm thấy, cho dù có người có thể luyện chế, thế nhưng thiếu Không Tinh Thạch thì bọn họ cũng không có biện pháp gì luyện ra thành phẩm.

Kiếp trước Diệp Tinh thẳng đến năm thứ chín của ngày tận thế đen tối mới luyện chế ra một cái.

Nhặt tảng đá lên, Diệp Tinh tản ra linh lực điều tra một chút.

Khi linh lực của hắn tiến vào tảng đá, lại trong nháy mắt biến mất, giống như chìm vào trong biển rộng vậy.

- “Hấp thu linh lực, quả nhiên là Không Tinh Thạch!” Diệp Tinh trong lòng vui sướng.

"Không biết là bao nhiêu không gian đây ta?"

Sử dụng Không Tinh Thạch luyện chế bảo vật lưu trữ thì ít nhất cần phải đạt tới Vương cảnh, cũng chính là thức tỉnh dị năng của mình, như vậy có thể sử dụng dị năng chậm rãi luyện chế trữ vật.

Hiện tại Diệp Tinh chỉ là ở giai đoạn luyện thể thứ tư, sau đó còn có giai đoạn thức tỉnh, sau khi thức tỉnh mới là Vương cảnh, lúc đó mới có thể chân chính điều tra không gian bên trong Không Tinh Thạch này rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Tuy rằng hiện tại Không Tinh Thạch đối với hắn vô dụng, thế nhưng Diệp Tinh vẫn là vô cùng vui mừng.

Chờ sau khi hắn đạt tới Vương cảnh, liền có thể bắt đầu luyện chế, đạt được bảo vật lưu trữ thuộc về mình!

"Đúng rồi, Không Tinh Thạch này rốt cuộc xuất hiện như thế nào? Chẳng lẽ lúc trước vẫn ở chỗ này sao?" Diệp Tinh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Hắn kỳ thật trước kia đem nơi này điều tra một lần, thế nhưng lúc ấy tuyệt đối không có Không Tinh Thạch.



Nói cách khác, Không Tinh Thạch sau này mới xuất hiện.

Lại lục soát một lần, Diệp Tinh cũng không có phát hiện gì khác, hắn đi tới chỗ mấy người Đàm Nguyên Nguyên hỏi: "Tảng đá này các người đã từng nhìn thấy ở nơi khác chưa?"

Hắn trực tiếp đem Không Tinh Thạch chìa ra.

Nói không chừng mấy người Đàm Nguyên Nguyên đã nhìn thấy qua, nếu như bởi vì không cẩn thận mà dẫn đến bỏ qua Không Tinh Thạch, vậy hắn khẳng định tổn thất thật lớn.

"Không có." Ba mẹ Đàm Nguyên Nguyên cùng với Đàm Nguyên Nguyên nhìn một chút, đều lắc đầu.

- Vậy bờ ruộng các người đã cải tạo qua chưa? Diệp Tinh lại hỏi một chút.

"Không có, trên bờ ruộng mọc cỏ trân quý như vậy, chúng tôi làm sao có thể cải tạo?" Mẹ Đàm Nguyên Nguyên lắc đầu.

"Không lẽ là nơi này vốn dĩ đã tồn tại đó chứ?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ: "Hay chẳng lẽ là do một vài động vật mang tới?"

Giống như một số loài chim trong miệng của chúng có thể mắc kẹt vài viên đá, sau đó rơi xuống từ không trung rơi xuống đây, nhưng mà khả năng này là khó xảy ra.

Vừa xuất hiện Linh Huyền Thảo, lại vừa xuất hiện Không Tinh Thạch, cái này không khỏi quá trùng hợp đi.

Trực giác nói cho Diệp Tinh nơi này nhất định có loại cổ quái nào đó.

Nhưng mà Diệp Tinh cũng không có chuẩn bị đem đất đai nơi này đào bới một chút, cho dù trong đất có bảo vật, Trùng Tầm Bảo Tiểu Hắc khẳng định có thể phát hiện ra.

Trong lòng yên lặng nghĩ, Diệp Tinh cười nói: "Ba mươi gốc cây Linh Huyền Thảo, mỗi gốc một ngàn, cũng chính là ba vạn."



"Đúng, đúng." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nhất thời gật đầu nói.

Diệp Tinh không nói gì, trực tiếp chuyển ba vạn tệ đi qua.

Nhìn thấy ba vạn tệ vào tài khoản, trong mắt cha mẹ Đàm Nguyên Nguyên tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Đàm Nguyên Nguyên cũng như vậy, rất là vui vẻ, có số tiền này, cô cùng em trai đều có thể an tâm đi học.

Sau khi chuyển xong, Diệp Tinh cũng không có dừng lại, lại chuyển một vạn đồng qua.

- “Anh Diệp Tinh, anh có phải chuyển sai không?” Nhìn thấy chuyển khoản trên WeChat, Đàm Nguyên Nguyên ngẩn người, sau đó có chút nghi hoặc hỏi.

"Không có sai." Diệp Tinh cười cười nói: "Những cây này anh ra giá ba vạn, một vạn này là tảng đá này. Lần sau nếu em lại tìm thấy một tảng đá như vậy một lần nữa, anh cũng vẫn sẽ mua nó với giá cao.

"Cậu nói... Một vạn thu mua tảng đá này?" Ba mẹ Đàm Nguyên Nguyên có chút lắp bắp nói.

"Ừm, tôi là người rất thích một ít đồ vật có hình dáng kì lạ, không chỉ nơi này, những nơi khác có đồ vật kì lạ tôi đều sẽ lấy giá cao thu mua." Diệp Tinh cười nói.

Hắn nhìn Đàm Nguyên Nguyên: "Sau này nếu phát hiện ở đây có mấy thứ không giống như bình thường, có thể chụp một tấm ảnh gửi cho anh trên WeChat, nếu anh cần sẽ liên hệ với em."

"Ồ... Được rồi. "Đàm Nguyên Nguyên ngây người một chút, sau đó vội vàng gật đầu.

"Được rồi, anh còn có việc phải đi trước." Diệp Tinh mỉm cười nói, "Lần sau còn có cây này xuất hiện, giá anh thu mua vẫn không thay đổi nhé."

Nói xong hắn liền sải bước đi về phía trước.

"Nguyên Nguyên, mau đi tiễn ông chủ Diệp một chút." Thấy Diệp Tinh rời đi, mẹ Đàm Nguyên Nguyên lập tức phản ứng lại, thúc giục nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.