Chương trước
Chương sau
"Nhỏ giọng một chút." Chu San vội vàng nói.

Trương Mộng gật đầu, ánh mắt nàng theo bản năng nhìn Hạ Lâm một cái, trong lòng thở dài một hơi.

Cô biết Hạ Lâm vẫn nhìn Diệp Tinh bằng một con mắt rất khó chịu, thậm chí trước đây trong phòng ngủ còn thiếu chút nữa cùng Lâm Tiểu Ngư cãi nhau.

Hiện tại nhìn thấy Diệp Tinh mà mình vẫn luôn khinh thường lại có tiền như vậy, sự chênh lệch này khiến trong lòng có thể tưởng tượng được, nếu như mình là Hạ Lâm, phỏng chừng tâm tình cũng sẽ không tốt.

......

Thời gian tiếp tục trôi qua, Diệp Tinh tiếp tục hướng về cuộc sống bình thường ở đại học Thượng Hải, nhưng mà Hạ Lâm rõ ràng trở nên thành thật hơn rất nhiều, thái độ của cô ta khi gặp Lâm Tiểu Ngư trong phòng ngủ cũng không giống như trước kia nữa.

Nhưng mà dù sao cũng là ở chung trong một phòng ngủ, các cô cho dù trong lòng có chút mâu thuẫn cũng không đến mức biểu hiện ra ngoài, bình thường liền bình thường ở chung. Mà ở lớp, nếu Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh sẽ trực tiếp đi đường vòng.

Diệp Tinh không quan tâm nhiều lắm, đối với hắn mà nói, Hạ Lâm chỉ là một người qua đường mà thôi.

Mà thời gian này Diệp Tinh cách hai ngày đều đi Đổng gia trị liệu cho Đổng lão gia tử Đổng Đại Chí một lần.

Trong nháy mắt đã đến thời gian điều trị cuối cùng.

......

Trong phòng biệt thự Đổng gia, Diệp Tinh đang trị liệu.



Trong phòng ngoại trừ hắn ra, còn có vợ chồng Đổng Minh Viễn cùng với con gái Đổng Nguyệt của bọn họ.

Châm được đâm trên cánh tay Đổng Đại Chí, linh khí Diệp Tinh khống chế trên không trung chậm rãi tiến vào trong cơ thể Đổng Đại Chí.

Nhìn qua thì lúc này chỗ sưng phù trên người Đổng Đại Chí đại bộ phận đều đã biến mất, nhìn qua thì so với sắc mặt khi Diệp Tinh lần đầu tiên tới tốt hơn không biết bao nhiêu, hơn nữa cơ hồ còn không có tình huống ho khan nữa.

Ông ta dựa vào trên giường, rất bình tĩnh nhìn Diệp Tinh châm cứu.

"Rốt cuộc là dùng phương pháp gì?" Bên cạnh, Đổng Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm tay Diệp Tinh.

Mười ngày nay, cô một mực nghiên cứu huyệt vị trên cánh tay này của Diệp Tinh, cũng thỉnh giáo vài vị đại sư có danh tiếng chuyên châm cứu đông y, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Những huyệt vị này căn bản không có bất kỳ tác dụng gì đối với cơ thể con người.

Gần ba phút đồng hồ trôi qua, Diệp Tinh dừng động tác trong tay, đem ba cây kim dài toàn bộ rút ra.

"Được rồi, trị liệu đến bây giờ hoàn toàn kết thúc, tế bào ung thư trong cơ thể ông cũng đã bị tiêu diệt." Diệp Tinh đem châm dài thu lại lạnh nhạt nói.

"Ha ha, trong khoảng thời gian này đa tạ cậu Diệp trị liệu." Đổng Đại Chí cười ha ha, tâm tình sung sướng.

Cho dù là ai sống không được mấy ngày, đột nhiên thân thể lại khôi phục nhanh chóng dị thường thì tâm tình cũng đều sẽ rất tốt như vậy đi.

"Minh Viễn, con đem 10 triệu còn lại đưa cho cậu Diệp, ta đi kiểm tra một chút lập tức tới đây." Đổng Đại Chí nhìn con trai mình nói.

"Vâng thưa ba." Đổng Minh Viễn gật đầu, nhanh chóng gọi điện thoại.



100 triệu chi phí điều trị, bây giờ họ đã trả 90 triệu.

Đổng Đại Chí đi kiểm tra, mà Diệp Tinh mấy người lại đi tới trong đại sảnh.

"Cậu rốt cuộc là trị như thế nào?" Đổng Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Tinh so với cô còn trẻ hơn rất nhiều, lại bắt đầu nhịn không được hỏi.

Đây là lần trị liệu cuối cùng, cô biết lần sau Diệp Tinh sẽ không đến nữa, cho nên mặc dù cô biết mình không nên hỏi, nhưng vẫn muốn nói ra.

"Tiểu Nguyệt." Đổng Minh Viễn cau mày.

Thế nhưng Đổng Nguyệt không thèm để ý tới ông ta, cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Tinh.

Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh nói, "Lợi dụng huyệt vị cơ thể cùng tác dụng của nhân sâm đồng thời tiêu diệt tế bào ung thư."

"Cậu đừng có mà gạt người nữa." Đổng Nguyệt trực tiếp lắc đầu, nói: "Lúc trước tôi đều đã nghiệm chứng qua, còn thỉnh giáo rất nhiều đại sư châm cứu, những người đó đều xác định ba huyệt vị mà cậu đâm trúng này tuyệt đối không tạo thành ảnh hưởng đến phổi."

Đổng Nguyệt rất khẳng định, cô căn bản không tin Diệp Tinh nói.

“Vậy nếu có một loại sinh vật cô chưa từng thấy qua, chẳng lẽ chị cũng nhất quyết cho rằng loại sinh vật này không tồn tại sao?” Diệp Tinh hỏi ngược lại.

Đổng Nguyệt khuôn mặt đanh lại, sắc mặt cô thay đổi, nghiêm túc nói: "Diệp Tinh, tôi hỏi cậu trị liệu như thế nào cũng không phải vì chính bản thân mình. Cậu cũng biết rằng ung thư trên thế giới bây giờ là một căn bệnh không thể chữa được, vậy mà bây giờ cậu lại có thể điều trị, thế thì tại sao lại phải giữ kín cho bản thân mình như vậy, nếu nói ra, không biết chừng có thể mang lại lợi ích cho bao nhiêu bệnh nhân ung thư, họ chắc chắn sẽ cảm thấy ân đức của cậu, đây chắc chắn là một bước tiến lớn trong lịch sử y học.” Nói xong cô mong chờ nhìn Diệp Tinh, ung thư là một trong những bệnh nan y khó chữa nhất của cơ thể con người.

Diệp Tinh nhìn Đổng Nguyệt một cái, nhạt mà cười nói: " Cô Đổng nói cũng có chút đạo lý, hiện tại Đổng gia làm kinh doanh thiết bị điện, hơn nữa còn bán ra cho rất nhiều thành phố, so với các nhà máy điện khác thì công ty chế tạo thiết bị điện của nhà cô chất lượng tốt hơn, càng chiếm ưu thế hơn. Nếu không hay là cô Đổng cũng đem công nghệ thiết bị điện này của Đổng gia lấy ra, như vậy thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp điện trên thị trường, mang lại lợi ích cho mỗi nhà, đây chẳng phải càng có ý nghĩa sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.