Chương trước
Chương sau
Diệp Tinh đi tới trước mặt Trương Viễn, nhặt lên bóng rổ, ngồi xổm xuống nói: 'Anh muốn đơn đấu cùng tôi?'

'Không... Không có.' Lúc này Trương Viễn hoàn toàn bị dọa.

'Đây là ai? Sao sức mạnh lại lớn như vậy?'

Vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy Diệp Tinh bóp vỡ quả bóng rổ.

'Nếu không đấu, vậy chúng ta nói chuyện trước kia một chút.' Diệp Tinh lãnh đạm nói, hắn tay phải nắm cổ Trương Viễn trực tiếp xách anh ta lên.

'Nghe nói trước kia anh ném bóng vào Tiểu Ngư?'

Thân thể treo trên không trung, trong lòng Trương Viễn tràn đầy cảm giác vô lực, phía cổ truyền tới một cỗ nghẹt thở, mà anh ta nhìn về ánh mắt Diệp Tinh, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi.

Anh ta cảm thấy trong mắt Diệp Tinh có chút sát ý, đây là cảm nhận trực quan nhất của anh ta.

Diệp Tinh trước mắt này dường như thật sự có thể giết anh ta. Dựa vào sức mạnh của Diệp Tinh, chỉ cần hơi dùng sức, cổ của anh ta có thể trực tiếp bị bóp nát.

'Diệp Tinh.' Xa xa, Lâm Tiểu Ngư cũng bị Diệp Tinh khiến cho kinh sợ, thấy vậy lập tức chạy đến trước mặt hắn, kéo cánh tay.

Cô không muốn cầu xin cho Trương Viễn, mà lo Diệp Tinh đánh Trương Viễn sẽ phải chịu trường phạt.

'Rầm!' Tay phải ném một cái, Trương Viễn trực tiếp bị hắn ném xuống đất, lúc này Trương Viễn nào còn nửa điểm phách lối như trước, mặt hắn lộ vẻ sợ hãi, thậm chí nước mắt nước mũi cũng chảy ra.

Không ai biết vừa rồi rốt cuộc anh ta có bao nhiêu sợ hãi.

Nếu cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta tuyệt đối không dám tới trêu chọc tên sát thần Diệp Tinh này.

'Đi thôi.' Diệp Tinh không để ý tới Trương Viễn, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, lúc này xung quanh ngày càng nhiều người tụ tập lại phía này.

Hắn kéo Lâm Tiểu Ngư, trực tiếp rời đi.

Mới rồi thực tế hắn đã khống chế linh lực truyền một ít sát ý tới Trương Viễn, sát ý này quả thực tồn tại ở kiếp trước.

Có sát ý, lực công kích thậm chí có thể được nâng cao.

Hiện tại Trương Viễn tuyệt đối không dám sinh ra ý niệm đối phó hắn và Lâm Tiểu Ngư, vừa nghĩ tới bọn họ, trong lòng chỉ sẽ là sợ hãi.

Hơn nữa hắn vẫn còn lưu lại một ít linh lực ở chân Trương Viễn, trong mấy năm tiếp theo, chân hắn sẽ thường xuyên xuất hiện hiện tượng mất sức, tham gia thi đấu bóng rổ gần như là chuyện không thể.

Đây là trừng phạt của hắn đối với Trương Viễn.

...



'Diệp Tinh, sao sức lực của anh lại lướn như vậy?' Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, tò mò hỏi.

Một tay bóp vỡ bóng rổ, trên mạng cũng không có mấy người làm được điều này, mà những người đó đều là vận động viên bắp thịt nổi cuồn cuộn.

'Anh thần lực trời sinh đó.' Diệp Tinh cười nói.

'Nói bậy.' Lâm Tiểu Ngư liếc Diệp Tinh một cái, nhưng cũng không hỏi tiếp.

Đối với những chuyện này, Diệp Tinh tạm thời cũng không nói thật.

Không có công pháp tu luyện hệ băng, Lâm Tiểu Ngư căn bản không tu luyện nổi, Diệp Tinh cũng không biết tuyến đường vận hành của công pháp kia, cho nên Lâm Tiểu Ngư biết chuyện tu luyện, chỉ khiến cho cô thêm lo láng, căn bản không có tác dụng gì.

'Diệp Tinh, anh đánh mấy người này, bọn họ có tới tìm anh gây phiền toái không?' Lâm Tiểu Ngư có chút lo âu.

'Không cần lo lắng, là bọn họ chủ động khiêu khích, không phải là lỗi của chúng ta.' Diệp Tinh cười an ủi.

Thực tế, trong lòng Trương Viễn sợ hãi, tuyệt đối không dám tìm người thay anh ta ra mặt, bốn người kia muốn tìm Diệp Tinh phiền toái, khẳng định cũng sẽ bị anh ta dùng hết sức ngăn cản.

...

Đi dao trong trường học một lát, đưa Lâm Tiểu Ngư trở về ký túc, sau đó Diệp Tinh rời đi.

'Reng...'

Đi trên đường, điện thoại hắn reo lên. Nhưng trên điện thoại hiện lên một số điện thoại xa lạ.

'Alo!' Diệp Tinh nhìn một chút, sau đó bắt máy.

'Xin chào, xin hỏi là Diệp tiên sinh sao?' Một giọng nói nghe rất trẻ.

'Anh là?' Diệp Tinh nghi ngờ hỏi.

'Tôi tên Hoàng Thiên Vũ, trước đây ở bệnh viện biết được Diệp tiên sinh đã chữa khỏi ung thư gan giai đoạn cuối cho mẹ mình, vậy nên muốn mời Diệp tiên sinh ra tay, giúp ông nội tôi điều trị.' Hoàng Thiên Vũ lập tức nói tới mục đích mà mình gọi tới.

Diệp Tinh khẽ nhíu mày, Hoàng Thiên Vũ đó nói thẳng là hắn chữa khỏi bệnh cho mẹ mình?

'Diệp tiên sinh, chỉ cần cậu chữa khỏi cho ông nội tôi, tiền không thành vấn đề.' Hoàng Thiên Vũ lại tiếp tục nói.

Diệp Tinh vốn muốn từ chối, bỗng nhiên trong lòng động một cái, dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn nói thẳng: 'Bây giờ tôi đang ở đường Kim Dương, có chuyện gì gặp mặt nói tiếp.'

'Được, Diệp tiên sinh, tôi lập tức tới ngay.' rõ ràng Hoàng Thiên Vũ đang vui mừng.

Hai người hẹn địa điểm, sau đó cúp máy.



Diệp Tinh đợi trong một phòng bao, không tới 20 phút, một chàng mặc âu phục, giầy da, trông khoảng hai bảy, hai tám tuổi sải bước đi tới, sau lưng còn có hai người đàn ông mặc đồ đen đi theo.

'Xin chào, Diệp tiên sinh.' Chàng trai thấy Diệp Tinh trên mặt tràn đầy nụ cười nói: 'Tôi là Hoàng Thiên Vũ vừa mới gọi điện cho cậu.'

Hoàng Thiên Vũ nhìn Diệp Tinh, trong lòng có chút kích động.

Trước đây anh ta nghe thấy lời bác sĩ Lưu nói, đặc biệt điều tra một chút tình hình trước đó của Lưu Mai.

Trước đó Lưu Mai không có bất kỳ điểm đặc biệt nào, bệnh tình còn chậm rãi chuyển nặng, mà Diệp Kiến An cũng một mực ở bệnh viện, không có gì kỳ lạ.

Mãi tới khi Diệp Tinh trở lại, tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai liền bị nhanh chóng bị tiêu diệt, trong thời gian ngắn đã khôi phục.

Vậy nên, Hoàng Thiên Vũ nhận định mấu chốt Lưu Mai bình phục ở trên người Diệp Tinh, anh không lựa chọn gọi điện thoại cho Diệp Kiến An, Lưu Mai, sợ làm cho Diệp Tinh phản cảm. Anh ta tốn một chút công phu lấy được số điện thoại của Diệp Tinh, vậy nên liền gọi tới.

'Trước đó trong điện thoại anh có ý gì?' Diệp Tinh trầm giọng nói.

Hoàng Thiên Vũ ngồi xuống, giải thích: 'Diệp tiên sinh, đầu tiên tôi nói một câu xin lỗi cậu. Ông nội tôi cũng bị ung thư gan giai đoạn cuối, đã điều trị một thời gian nhưng không có chuyển biến, trước đây tôi nghe nói mẹ cậu cũng mắc bệnh này nhưng đã được chữa khỏi, tâm tình sự kích động nên mới đi điều tra một chút thông tin của cậu.'

Thấy Diệp Tinh mặt không cảm xúc, anh ta nói tiếp: “Mục đích tôi tới đây Diệp tiên sinh cũng biết, chính là vì mời Diệp tiên sinh giúp đỡ điều trị cho ông nội tôi.'

Anh ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt mang vẻ mong đợi, nhưng thực tế anh ta cũng không xác định Diệp Tinh có chữa trị được hay không.

'Ung thư gan giai đoạn cuối cũng không dễ trị như vậy.' Diệp Tinh bình tĩnh nói: 'Vậy tiền chữa bệnh cũng sẽ không thấp.'

Nghe vậy, trên mặt Hoàng Thiên Vũ lại lộ ra vẻ vui mừng, Diệp Tinh nói như vậy, rõ ràng cho thấy có thể trị.

'Diệp tiên sinh, cậu có thể ra giá, tôi ôm thành ý rất lớn tới đây đó!' Hoàng Thiên Vũ nghiêm túc nói: 'Đây là danh thiếp của tôi.'

Diệp Tinh nhận lấy, nhìn một chút, trên danh thiếp ghi Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nguyên.

Tập đoàn Thiên Nguyên, là tập đoàn chuyên về quàn áo rất nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, trị giá ít nhất mười mấy triệu.

'Khó trách mạnh miệng vậy.' trong lòng Diệp Tinh thầm nói, hắn nhìn Hoàng Thiên Vũ, trực tiếp ra giá nói: '50 triệu!'

'50 triệu?' Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Thiên Vũ khẽ biến.

Diệp Tinh này đúng là công phu sư tử ngoạm.

Nhưng muốn cầu cạnh Diệp Tinh, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần bị hố.

Anh ta chỉ là do dự mấy giây, ngay sau đó cắn răng, nói: 'Chỉ cần Diệp tiên sinh chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, 50 triệu này tôi hai tay dâng lên!'

'Xem ra cái tập đoàn Thiên Nguyên này có tiền hơn so với bề ngoài còn nhiều.' Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.