Bây giờ suy nghĩ lại thì ra cô ta cho rằng tôi có tiền là nhờ Lý Nhất Minh!
Cười c.h.ế.t mất, rõ ràng cưới tôi Lý Nhất Minh là người hưởng phúc mới đúng.
Nếu không có tôi thì ngay cả việc ăn cơm cũng là một vấn đề với anh ta.
06
Lúc tôi xem camera, Chu Diễm và Lý Nhất Minh đang ngồi dựa vào nhau lướt video.
Bên cạnh là Lý Hiểu Uyển và cậu bé kia đang xem ti vi.
Khá lắm, người không biết cho rằng bọn họ mới là người một nhà!
Hình ảnh gia đình hòa thuận này khiến người ta buồn nôn.
Nhưng còn chưa đủ, Chu Diễm quyết tâm làm tôi ghê tởm hơn.
Cô ta chỉ vào chiếc túi hàng hiệu trên người blog trang điểm trong video.
Rồi bĩu môi làm nũng với Lý Nhất Minh: "Ông xã à, người khác đều có túi xách, chỉ mình em là không có, ông xã mua cho em một cái được không?"
Chu Diễm kéo tay Lý Nhất Minh, vặn vẹo như giòi bọ.
Lý Nhất Minh sờ đùi Chu Diễm một cái, trên khuôn mặt mập mạp kia hiện lên nụ cười: "Được được được, chồng mua cho em!"
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Có thể nói là tình yêu của người mập mạp gần bốn mươi tuổi khiến tôi nhìn thôi cũng phải lắc đầu.
Tôi ghê tởm khung cảnh trước mắt này đến mức không nói nên lời.
Nhớ lại lúc trước, khi tôi đồng ý gả cho Lý Nhất Minh, cũng do bị cái miệng hay nói mấy lời ngọt ngào và những hành động mạnh mẽ này của anh ta dụ dỗ.
Bây giờ cùng một cái miệng đó nhưng lại có thể phun ra "phân người" làm cho người khác cảm thấy buồn nôn.
Lý Nhất Minh gọi Lý Hiểu Uyển qua một bên: "Con gái à, con thích dì xinh đẹp không?”
Lý Hiểu Uyển gật đầu: "Con thích dì xinh đẹp, dì xinh đẹp mua đồ ngọt cho con ăn, dì xinh đẹp là tốt nhất.”
Nghe con gái nói ra những lời như vậy, lòng tôi cảm thấy chua xót.
Chẳng qua là do tôi vì sức khỏe của con bé nên mới không cho con bé ăn đồ ngọt, thế mà con bé lại không để tâm đến tình yêu của tôi dành cho con bé, quay đầu nói người khác tốt.
Lý Nhất Minh tiếp tục nói: "Dì xinh đẹp của con muốn mua một cái túi, nhưng tiền của ba đều để ở chỗ mẹ rồi, con hỏi mẹ con có được không?"
Thì ra Lý Nhất Minh đều tự giới thiệu ở bên ngoài rằng mình là một người giàu có.
Còn nói cái gì mà để tiền ở chỗ tôi sao? Tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng dáng tiền bạc của anh ta đâu.
Tôi còn phải đưa cho anh ta một cái thẻ phụ, đầu tháng cho hạn mức năm vạn tệ.
Lúc này mới giữa tháng mà anh ta đã tiêu không sót lại đồng nào.
Rất nhanh sau đó, dưới sự chỉ thị của Lý Nhất Minh, Lý Hiểu Uyển đã gọi điện cho tôi.
Con bé đi thẳng vào vấn đề, hỏi tôi có thể chuyển cho Lý Nhất Minh năm vạn tệ hay không.
Điều này đã nằm trong dự đoán, tôi vẫn hỏi con bé cần tiền này làm gì?
Trong camera giám sát, Lý Nhất Minh ghé sát vào lỗ tai Lý Hiểu Uyển thì thầm.
Không lâu sau đó Lý Hiểu Uyển tiếp tục nói: "Con muốn đăng ký vào lớp học thêm toán, một tháng cần năm vạn tệ.”
Vừa nghe đã biết là do Lý Nhất Minh dạy, con bé còn nhỏ như vậy làm gì có khái niệm về tiền bạc cơ chứ.
Nhưng xem ra đầu óc Lý Nhất Minh cũng không được tốt lắm.
Anh ta chỉ coi tôi là một kẻ ngốc, cái gì mà lớp học thêm học tháng cần năm vạn tệ? Cho dù là người của Thanh Hoa Bắc Đại đến dạy cũng không đến mức đó, huống hồ chi con bé còn đang học tiểu học.
Tôi từ chối Lý Hiểu Uyển: "Đắt quá, hiện tại mẹ không có nhiều tiền như vậy, nếu không đợi mẹ về mẹ sẽ tìm lớp học thêm cho con sau. Tiện thể tìm cho con giáo viên tốt một chút.”
Lời Lý Hiểu Uyển muốn nói đã bị nghẹn ở cổ họng.
Nụ cười của Chu Diễm bên cạnh cũng cứng đờ lại, cô ta liếc mắt nhìn Lý Nhất Minh, giống như đang nói rằng anh ta chẳng được tích sự gì.
Lý Nhất Minh tức giận, đoạt lấy điện thoại di động trong tay Lý Hiểu Uyển, rống lên tức giận với tôi: "Tạ Lê, rốt cuộc một ngày em làm gì, ngay cả tiền học thêm cho con gái cũng không trả nổi, mỗi ngày bận rộn như vậy em giả vờ cho ai xem, không phải một chút tiền đó mà em cũng không muốn cho đấy chứ, thật chẳng biết lúc trước vì sao anh lại cưới em nữa, đồ xui xẻo!"
Không đợi tôi phản kích, Lý Nhất Minh đã cúp điện thoại.
Anh ta chỉ sợ tôi vạch trần rằng tiền trong nhà đều do tôi kiếm mà không để lại một bậc thang nào cho anh ta đi xuống ở trước mặt Chu Diễm.
07
Sau khi cúp điện thoại, Lý Nhất Minh lập tức đi dỗ dành Chu Diễm.
Anh ta nói: "Bảo bối đừng tức giận, tháng sau ông xã mua cho em.”
“Còn nửa tháng nữa thôi , đầu tháng sau là anh có năm vạn tệ rồi.”
Ồ, không nói tôi cũng quên.
Quên đóng băng thẻ phụ.
Sau khi Chu Diễm được dỗ dành xong, lại có ý xấu khác: "Ông xã, chúng ta phải nghĩ cách nào đó đuổi Tạ Lê ra khỏi nhà.”
Chu Diễm ra vẻ tủi thân, tiếp tục nói: "Nếu không thì em chỉ có thể gặp mặt chồng khi cô ta không có ở đây, em không muốn chờ lâu như vậy." Cô ta nhào lên ôm lấy Lý Nhất Minh: "Hơn nữa rõ ràng tiền đều là do chồng vất vả khổ cực kiếm mà chồng lại phải tiêu cẩn thận từng li từng tí như vậy, thật sự quá thiệt thòi cho chồng rồi.”
Ban đầu Lý Nhất Minh còn hơi do dự nhưng khi được Chu Diễm khen như vậy.
Anh ta lập tức mất trí ngay: "Bảo bối nói đúng!”
08
Sáng sớm hôm sau.
Tôi đã thanh lý toàn bộ tài sản.
Ngoại trừ căn hộ rộng rãi trị giá hai trăm vạn tệ kia, thì trên người tôi còn có tài sản ròng khoảng ba trăm vạn tệ.
Hoàn toàn đủ để mua nhà ở thành phố này.
Tôi đã dùng số tiền đó để mua một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Chỉ đứng tên một mình tôi.
Sau đó tôi kéo hành lý về nhà.
09
Tôi trở về trong giờ làm việc của Lý Nhất Minh.
Tôi không nói với ai khi trở về cả.
Đương nhiên cũng không về nhà.
Sau khi gửi hành lý ở sân bay, tôi thay một bộ quần áo khác.
Tôi mở điện thoại di động lên xem địa chỉ nhà mà trước đây cô giáo Lý Hiểu Uyển bảo điền vào trong nhóm phụ huynh.
Bên trong có địa chỉ của tất cả phụ huynh trong lớp, bao gồm cả Chu Diễm.
Tôi đã tìm thấy nơi này.
Là một xóm ở trong một con hẻm nhỏ.
Khoảng cách giữa những ngôi nhà ở đây đều không quá một mét.
Nó rất nhỏ hẹp, cũng chẳng có ánh nắng mặt trời.
Sau khi đi vào bên trong, tôi thấy mấy người phụ nữ ngồi ở cửa nói chuyện phiếm.
Chỉ có một cánh cửa nhà duy nhất là có một cậu bé đang nhờ ánh sáng yếu ớt làm bài tập.
Cậu bé kia chính là con trai của Chu Diễm, Trương Chí Cường.
Cậu bé này vẫn đang viết một cách hăng say, bên trong truyền đến tiếng mắng chửi của Chu Diễm: "Mày có thời gian đi làm bài tập thì không bằng nghĩ cách làm sao lấy lòng chú Lý của mày đi, nếu chúng ta đứng vững trong ngôi nhà đó rồi thì không cần lo gì nữa.”