Trong phòng bệnh, Hà Loan Loan rót một cốc nước cho Lý Quốc Chấn, lén lút bỏ một ít nước hồ tiên, thứ này có ích cho cơ thể của Lý Quốc Chấn.
Tư lệnh Mộ sai người áp giải Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh đi rồi nói với Lý Quốc Chấn: "Lão Lý, tôi sẽ giúp ông điều tra chuyện này, nhưng chuyện hai ta đã nói, ông phải đồng ý đấy! Tôi thấy đứa nhỏ này rất tốt! Ông biết ông còn có một cậu con rể khá ưu tú không?"
Lý Quốc Chấn nghĩ đến trước kia lúc ở căn cứ nghiên cứu, Cố Dục Hàn đưa Hà Loan Loan đi chữa bệnh cho người khác, bởi vì ông ấy nhìn Hà Loan Loan mấy lần đã bị Cố Dục Hàn cố tình ngăn lại, liền cảm thấy vừa buồn cười vừa vui mừng.
Ngoại hình của Cố Dục Hàn rất xuất sắc, tuấn tú cao lớn, giơ tay nhấc chân đều có một loại cảm giác giỏi giang tiêu sái, còn trẻ mà có thể ngồi vào vị trí đoàn trưởng này thì chắc chắn phải là rồng phượng trong loài người, có thiên phú tuyệt vời!
Cậu con rể như vậy quả thật làm người ta không thể bới móc được gì.
Lý Quốc Chấn cười đến mức bỗng như trẻ ra: "Vất vả lắm tôi và con gái mới gặp lại nhau, chính tôi còn không biết nên bồi thường cho nó như thế nào, ông lại tới tranh làm cha? Lão Mộ, tôi biết ông không có con gái nên nhìn mà thèm, nhưng..."
Bàn tay của tư lệnh Mộ vung lên: "Tất nhiên là tôi có thành ý của tôi rồi! Tương lai ba đứa con trai của tôi đều là anh trai ruột của Loan Loan! Nếu ngày nào đó Tiểu Cố bắt nạt nó thì ba thằng anh trai của nó sẽ tới cửa thay phiên nhau đập một trận!"
Bên ngoài, Cố Dục Hàn hắt xì một cái, hay lắm tư lệnh Mộ ngài thật đúng là biết hy sinh tôi!
Nghĩ đến ba đứa con trai của tư lệnh Mộ, Lý Quốc Chấn liền do dự.
Mình làm nghiên cứu, tuy rằng điều kiện kinh tế rất tốt nhưng nếu luận về quyền thế trong tay thì thật đúng là không lợi hại bằng nhà họ Mộ.
Ông ấy cười ngâm ngâm: "Loan Loan, chuyện này tự con quyết định đi, chú Mộ của con là bạn tốt của cha mẹ, nếu như con cảm thấy hợp ý với chú Mộ thì đồng ý đi."
Lúc trước ông ấy và tư lệnh Mộ cùng nhau theo đuổi Hà Tú Uyển, Mộ Giang Nam thua nhưng không đoạn tuyệt với ông ấy, hai người vẫn là anh em tốt.
Có lẽ vì người nhà binh luôn chân thành sòng phẳng, Lý Quốc Chấn vẫn luôn đánh giá rất cao điểm này của Mộ Giang Nam.
Chỉ là hai người đều không ngờ rằng Tú Uyển sẽ chết.
Khi đó, Lý Quốc Chấn tạm thời nhận nhiệm vụ tiến vào căn cứ chiếm đóng, Tư lệnh Mộ thì lại đang ở chiến trường.
Hiện giờ, chỉ có thể bù đắp tất cả tiếc nuối lên trên người Hà Loan Loan.
Hà Loan Loan nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ, biết thật ra cha rất tán thành chuyện này, quả thật quan hệ giữa tư lệnh Mộ và cha mẹ mình rất tốt.
Cô hơi mím môi, cười gật đầu: "Vậy thì con đồng ý."
Tư lệnh Mộ vui sướng không thôi, nở hoa trong lòng, trực tiếp móc ra một cái bút máy từ trong túi: "Cái bút máy này coi như quà gặp mặt cha nuôi tặng cho con! Về sau, cha nuôi và ba anh trai của con sẽ che chở cho con!"
Lý Quốc Chấn ở bên cạnh cười nhạt: "Loan Loan, con không chỉ có ba người anh trai này, cả nhà bác của con đều đã ra nước ngoài, mặt khác con còn có ba người anh họ."
Hà Loan Loan có chút khiếp sợ: "Vậy là con có những sáu người anh trai ạ?"
Thế này thì nhiều quá!
Sáu ông anh trai chưa từng gặp mặt của mình!
May mà sau này có lẽ cũng không có cơ hội gặp mặt.
Lý Quốc Chấn và Tư lệnh Mộ đều bật cười sang sảng.
Rất mau, tư lệnh Mộ chào tạm biệt rồi bỏ đi, Lý Quốc Chấn liền trịnh trọng nhìn Loan Loan: "Con ngoan, mấy năm nay cha đã khiến con và mẹ con chịu thua thiệt, cha nhất định sẽ sai người điều tra rõ chuyện này."
Hà Loan Loan nhanh chóng kể lại lời Hứa Đồng nói cho ông ấy: "Thôn Đông Phong có một nữ đồng chí qua lại rất thân thiết với Hà Linh Linh, cô ta đã nói với con rằng lúc trước khi lên tỉnh Trần Thúy Hoa đã mang theo thuốc, nói mẹ con bị Trần Thúy Hoa làm hại, chỉ là chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, chỉ sợ không còn chứng cứ, cũng không dễ điều tra."
Lý Quốc Chấn nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Cô ta sẽ phải trả cái giá thật đắt!"
Tạm thời không đề cập tới đề tài này nữa, Lý Quốc Chấn nhìn cô với ánh mắt ôn hòa: "Hiện tại còn ở viện gia quyến tòng quân à? Khí hậu ở Tây Lâm bên này không bằng phương nam, cha ở chỗ này nhiều năm như vậy, hết sức nhớ nhung quê cũ của chúng ta. Con muốn ở chỗ này bao lâu?"
Hà Loan Loan lâm vào trầm tư.
Trước khi nhận lại cha, cô nghĩ Cố Dục Hàn ở Tây Lâm này bao lâu thì cô sẽ ở bên anh bấy lâu.
Cố Dục Hàn cực kỳ yêu công việc này, chỉ sợ tạm thời chưa có dự định về Kinh Thị.
Nhưng hiện tại cô cũng muốn ở bên cha nhiều hơn, bù đắp cho việc chưa từng nhận được tình thương của cha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]