Chương trước
Chương sau
Trần Thúy Hoa nắm chặt tay Hà Linh, kéo cô ta tới một góc bí mật rồi mới dám nói chuyện.

Bà ta lộ ra vẻ tham lam: “Mẹ nuôi dưỡng Hà Loan Loan gần hai mươi năm, đây là bọn họ nợ mẹ! Linh Linh, tình huống bây giờ có chút khó khăn, e là chúng ta không tiện ra tay. Bây giờ xét nghiệm ADN ở trong nước còn chưa phổ biến, vừa hay phía Hải thị có thể làm, giáo sư Cao có người quen biết, không cần lo lắng điểm này. Mấy ngày này con phải tới bệnh viện chăm sóc ông ta, biết chưa? Nếu không được...”

Trần Thúy Hoa vừa nói vừa nheo mắt nhìn bụng Hà Linh Linh.

Hà Linh Linh đã mang thai được năm tháng, bụng đã to ra, cũng đã có thể cảm nhận được những chuyển động nhỏ của đứa bé này.

“Hoặc là chúng ta lợi dụng đứa nhỏ này! Con vì chăm sóc ông ta mà mất đi đứa nhỏ, như vậy ông ta sẽ thấy áy náy với con, con chính là con gái của ông ta!”

Thấy Trần Thúy Hoa điên cuồng như vậy, Hà Linh Linh hoảng sợ.

Cô ta có chút do dự, ôm bụng nói: “Mẹ, nhưng mà, nhưng mà...”

Nói thật, Hà Linh Linh có chút luyến tiếc.

Dù sao đây cũng là con của cô ta!

Trần Thúy Hoa cười lạnh: “Con đã quên rồi à? Đứa bé này chưa chắc là của Cố Viêm Lâm! Nếu không phải của cậu ta, cho dù con sinh ra thì Cố Viêm Lâm sẽ đối xử tốt với con sao?”

Mặt Hà Linh Linh đột nhiên trắng bệch...

Lúc trước vì để củng cố mối quan hệ với Cố Viêm Lâm, sau khi cô ta phát sinh quan hệ với Cố Viêm Lâm đã lén lút đi tìm một người đàn ông khác để có thể nhanh chóng mang thai, cho nên bây giờ cô ta cũng không biết cha của đứa nhỏ trong bụng là ai.

Trần Thúy Hoa thấp giọng nói: “Cố Viêm Lâm hiện tại không được nhà họ Cố coi trọng, sau này cậu ta có thể kế thừa tài sản nhà họ Cố hay không là một vấn đề lớn, mẹ biết con muốn lợi dụng cậu ta để đối phó với Hà Loan Loan cùng Cố Dục Hàn, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là nắm được tài sản của Lý Quốc Chấn, đứa nhỏ ngốc, con không thể hồ đồ!”

Hà Linh Linh cắn cắn môi, cô ta chỉ là luyến tiếc đứa nhỏ.



Nhưng nếu luyến tiếc đứa nhỏ này thì sẽ không bẫy được sói!

Dưới sự khuyên bảo của Trần Thúy Hoa, Hà Linh Linh đã động lòng.

Hai ngày nay cô ta túc trực bên giường bệnh của Lý Quốc Chấn, săn sóc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, bảo vệ khuyên cô ta nghỉ ngơi nhưng cô ta lại đỏ mắt nói đây là cha mình, nhất quyết không chịu rời đi.

Mà Trần Thúy Hoa lại ân cần đi múc nước, còn thêm một ít thuốc ngủ vào ấm, bà ta phải để Lý Quốc Chấn ngủ lâu một chút!

*

Ở một bên khác, Hoàng Vũ Vi đã khóc lóc suốt mấy ngày, cô ta bị cha mình dùng dây lưng dạy dỗ một trận!

Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Vũ Vi có chịu khổ như vậy bao giờ?

Cô ta không cam lòng, vô cùng phẫn hận! Đến đi làm còn không đi nổi!

Phó thư ký Hoàng đi khắp nơi xin lỗi nhưng cấp trên vẫn cảnh cáo ông ta, thái độ của Cố Dục Hàn lại rất mạnh mẽ, yêu cầu Hoàng Vũ Vi phải tới xin lỗi, hơn nữa còn phải xin lỗi chân thành.

“Nếu mày còn chưa biết sai thì cả nhà này sẽ bị mày hại chết! Cậu mày đã bị thủ trưởng hẹn nói chuyện rồi, nói muốn cậu mày làm gương tốt, mày có hiểu như vậy là thế nào không?”

Hoàng Vũ Vi run bần bật, sắc mặt trắng bệch: “Tại sao, tại sao lại như vậy...”

Chỉ là một chuyện nhỏ mà tại sao lại thành ra thế này!

Cô ta vừa m.ô.n.g lung vừa tủi thân: “Con không làm gì cả, Hà Loan Loan còn chưa tổn thương một sợi tóc? Sao cô ta lại ác độc như vậy, phải đuổi cùng giết tận! Cố Dục Hàn không nhìn ra cô ta là một người phụ nữ hạ tuện ư?”

“Bây giờ nói cái này thì ích lợi gì?! Chiều nay mày tới đó xin lỗi, cầm quà cáp theo, tao mặt kệ mày quỳ gối hay dập đầu, chuyện này khởi nguồn từ mày thì mày phải kết thúc nó!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.