Chương trước
Chương sau
Nói có sách mách có chứng, Cố Dục Hàn đều không thể phản bác, nhưng anh ôm cô vào trong lòng, vuốt tóc cô cười nói: “Cho nên ý của mẹ là không phải để em quản lý xưởng, mà là muốn đổi tài khoản tài chính của mấy xưởng kia thành của em, hoa hồng chia được của mỗi một quý đều sẽ chuyển tới tài khoản của em, xưởng có nhân viên quản lý, không cần em đi quản lý.

Trong tay em có tiền, làm việc cũng tiện hơn. Sao anh lại phát hiện, vợ nhà người khác đều ra sức đòi tiền của chồng mình, em lại liều mạng đẩy về à? Sao, em không cần tiền của nhà họ Cố, thế em cần của ai? Hả? Thay lòng đổi dạ sau lưng anh à?”

Tuy rằng anh đang nói giỡn, Hà Loan Loan vẫn làm bộ véo anh một cái: “Nói bậy cái gì đấy! Nếu anh đã nói như vậy thì em lấy! Ai lại không thích tiền cơ chứ? Hừ.”

Lúc này Cố Dục Hàn mới vừa lòng, hôn cô, lại nói với chất giọng trầm thấp: “Những chuyện mà em đã nói với anh trước kia, về sau anh đã suy nghĩ rất nhiều, lúc ở Vân Thị cũng từng hỏi thăm, các khu vực đều có truyền thuyết thuộc về chính mình.

Rất nhiều việc không chính mắt trông thấy thì sẽ không tin tưởng, nhưng sau khi chính mắt trông thấy thì không thể không tin. Anh từng nghe một cách nói, nếu thân thể bị linh hồn khác chiếm cứ, thông qua một phương thức có lẽ có thể nhận được chân tướng.”

Hà Loan Loan sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra: “Chẳng trách anh lại muốn em lấy tiền mẹ cho, em cũng từng nghe nói qua chuyện anh nhắc đến, có phải là thôi miên không?”

Cố Dục Hàn gật đầu: “Chúng ta có thể thử xem.”

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, Hà Loan Loan bỗng nhiên nghe được trong đầu có một trận âm thanh nhắc nhở tinh tinh.

Cô nhanh chóng tiến vào không gian xem thưt, hay lắm! Vốn dĩ là hơn bảy vạn, trong chốc lát đã biến thành mười vạn!

Chẳng lẽ là cha lại cho cô tiền?

Hà Loan Loan click vào xem liền phát hiện nhắc nhở về tài khoản phía sau, là mẹ chồng Hạ Quân chuyển cho!

Đúng là giàu có!

Cô biết nhà họ Cố có tiền, nhưng không biết mẹ chồng tùy tiện cho cô một ít lại khoa trương như vậy!

Nhưng thế này hình như hơi nhanh quá? Hà Loan Loan vội vàng ra nói cho Cố Dục Hàn: “Không phải anh đã nói thương lượng với em sao? Sao mới thương lượng xong, khoản tiền mẹ cho đã vào tài khoản rồi?”

Cố Dục Hàn mặt mày tươi cười: “Anh cũng không biết, nhiệm vụ của anh chỉ là khuyên bảo em thôi.”

Cho nên thật ra Hạ Quân đã sớm liên lạc với người khác sắp xếp xong chuyện này rồi!

Hà Loan Loan bất đắc dĩ, lại cảm thấy trong lòng hạnh phúc tràn đầy!



Lúc này, Hải Thị đã vào mùa xuân thoải mái nhất, người trên đường đều đã cởi áo khoác, mặc một cái áo khoác đơn là được.

Người kéo xe chạy tới chạy lui, Cố Viêm Lâm chỉ mặc

một cái áo sơ mi màu trắng, tóc được chải chuốt bóng lộn đi lên phía trước từng bước hết sức nặng nề.

Tay anh ta tóm chặt lấy quai túi xách, khí chất khắp người cứ như là sắp g.i.ế.c người đến nơi!

Trong khoảng thời gian này, Cố Viêm Lâm vốn muốn dùng tiền trong tay kiếm gấp bội trước để chứng minh bản thân.

Nhưng ai biết, việc kinh doanh không dễ làm.

Mấy cái gọi là mối làm ăn mà giáo sư Cao giới thiệu cho anh ta đều nom thì khách sáo hào sảng, thật ra lại là đám nặng sáu mươi cân thì có đến năm mươi chín cân mưu mô.

Không cần tốn nhiều công sức đã lừa khiến tiền trong tay anh ta chỉ còn cái nịt.

Thậm chí, hiện tại anh ta còn không kiếm được nhiều bằng tiền lãi từ việc cho hai mẹ con Hà Linh Linh vay!

Nghĩ đến giấc mơ nghiệp lớn thống trị thương nghiệp thế giới, Cố Viêm Lâm không muốn từ bỏ.

Anh ta đi tìm một ông chú họ ở nhà máy đồ da của Hải Thị.

Nhà máy thuộc về Hạ Quân dưới danh nghĩa, Cố Viêm Lâm định bụng hỏi mượn chú họ một số tiền, lúc đi cảm thấy chắc sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng chú họ lại khách sáo nói: "Thật là không khéo, mấy ngày hôm trước mẹ cháu gọi điện thoại bảo chú chuyển thẳng hoa hồng phân chia quý này vào sổ tiết kiệm trong ngân hàng của một cô gái họ Hà, hiện tại nhà máy này cũng không còn vốn lưu động nữa rồi."

Cố Viêm Lâm ngây ngẩn cả người, cô gái họ Hà kia chẳng phải là Hà Loan Loan sao?

Không ngờ mẹ anh ta lại chuyển trực tiếp hoa hồng phân chia của nhà máy tới tài khoản của Hà Loan Loan! Thế này là điên rồi sao!

Mình bỏ mặc hai đứa con trai, gửi tiền tới tay của một đứa con dâu không sinh được con trai?

Quả thật Cố Viêm Lâm sắp tức điên lên rồi, uống say một hồi mới trở lại nhà của giáo sư Cao.

Chờ anh ta tỉnh lại, lại nghe thấy một tin tốt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.