Thấy bóng lưng Hạ Nhi rời đi, Di Huệ mỉm cười đắc ý, bắt đầu nũng nịu với Sơ Vỹ.
- Sơ Vỹ, con nhóc đó tầm thường như vậy làm sao anh để mắt tới được đúng không?
Phó Sơ Vỹ trầm mặc một hồi thì giật mạnh tay mình ra khỏi tay Di Huệ.
- Cậu ấy nói đúng!
- Thẩm Di Huệ, là tôi tự kéo cậu ấy tới đây và tôi cũng chủ động đi theo cậu ấy, nên cậu đừng có mà làm phiền cậu ấy nữa.
- Bằng không đừng trách tôi!
Sơ Vỹ nhìn Di Huệ với ánh mắt sắt đá của mình, Di Huệ nhìn thấy liền chút hoảng sợ, vội vàng nắm tay Sơ Vỹ.
- Anh... anh Sơ Vỹ sao đột nhiên anh nói chuyện với em đáng sợ như vậy?
Sơ Vỹ bèn rút tay về, giương mắt nhìn cô.
- Thẩm Di Huệ, từ đây về sau đừng đến tìm tôi nữa.
- Hả tại sao?
- Vì tôi không thích cậu nữa! [ Phó Sơ Vỹ ]
Sơ Vỹ bỏ đi dù cho Di Huệ có khóc lóc cỡ nào cậu cũng nhất quyết không ngoáy đầu lại nhìn.
- Chậc cậu ta đúng là ồn ào!
- Không hiểu tại sao trước đây mình lại để ý cậu ta nữa, hay do cậu ta là hoa khôi của trường nhỉ?
- Kệ đi không quan trọng, bây giờ mình có thứ thú vị hơn cậu ta nhiều.
« Điện thoại Sơ Vỹ bỗng nhận được cuộc gọi. »
'ting... ting.'
Sơ Vỹ dừng bước nghe điện thoại của mình.
- Alo Sơ Vỹ, nhiệm vụ ăn cắp thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-lai-bao-ve-gia-dinh-cua-toi/3455801/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.