Chương trước
Chương sau
Tiếp nhận được thông tin có trong 【Bá Thể Bách Luyện Quyết】 , Diệp Thanh cũng không có gấp gáp tu luyện vì mẹ hắn đang ở bên cạnh, dị tượng gây ra lúc tu luyện ai cũng có thể phát hiện cả, nên hắn cũng không muốn bị tra khảo về thứ mà bản thân khó giải thích.
Vậy nên Diệp Thanh gác lại việc tu luyện qua một bên, hắn mở mắt ra, đồng thời cũng áp chế lại dị tượng ở cặp mắt của hắn, một tia ánh sáng màu vàng cũng theo đó tiêu thất, không ai có thể nhận ra được nếu không có tinh mắt.
Một bên Diệp Linh cũng không nhận ra sự thay đổi của Diệp Thanh nên nàng cũng không có để ý làm, nàng vẫn như cũ lái xe đến gần trang viên của Vương Gia.
'Ân?'
Diệp Thanh nhận ra được đây là trang viên của Vương Gia, hắn không khỏi nhíu mày một cái, trong đầu hiện ra vô số ý niệm để lí giải về tình huống này.
Đương nhiên, hắn cũng không biết được tên thật của Diệp Linh là Vương Tiên Linh nên hắn cũng không có suy nghĩ về vấn đề này.
Đi một quảng đường, Diệp Thanh nhận ra xung quanh có vô số kẻ đang ẩn nấp, ít nhất cũng phải có đến hơn chục người đang lẩn trốn xung quanh.
Hắn không khỏi phòng bị, chuẩn bị hết toàn lực đối phó những người này, dù cho hắn đã là Dẫn Khí Cảnh ngũ tầng hậu kỳ, đủ sức chiến chiến chục người, nhưng đó là khi kẻ địch có cảnh giới thấp hơn hắn hai bậc.
Trong khi đó, xung quanh hết thảy không một kẻ nào là dưới Dẫn Khí Cảnh tứ tầng, hết thảy đều là võ giả Ngoại Kình cao thủ, đương nhiên, Diệp Thanh cũng không lo lắng những kẻ này, nhưng hắn cảm thấy không nên tốn sức ở thời điểm hiện tại.
Bản thân hiện tại cũng chỉ là phàm thai, vẫn chưa lột xác thành Sơ bộ Bá Thể, lực lượng còn quá yếu, chỉ có thể dựa vào võ kỹ để chiến đấu với địch nhân.
Cũng theo đó, chiếc xe đã đến gần cánh cổng trạch viện của Vương Gia, cánh cổng cao to, xung quanh có rất nhiều sợi dây leo bám vào, thể hiện ra một sự cổ kính lạ thường, hai bên hàng rào càng là trồng vô số bồn hoa đầy đủ màu sắc với nhiều loại hoa khác nhau.
Một vị lão giả cũng từ bên kia cổng đi ra, thân hình hiên ngang, mang một bộ trang phục đậm chất võ giả, khí huyết càng là dồi dào không dứt, trong con mắt càng là ẩn chứa một ý chí kiên cường, sát phạt quyết đoán.
Chiếc xe cũng đã dừng lại, hắn vẫn đang còn trong trạng thái phòng bị, phòng trừ trường hợp xấu xảy ra.
Vị lão giả này đến gần chiếc xe của Diệp Linh, thể hiện một bộ cung kính hướng về phía kính xe, giọng nói âm trầm phát ra, sát phạt ý chí từ trong con mắt thu hồi lại, trong đó lại ẩn chứa sự ân cần, nói:
"Tiểu thư trở về."
Diệp Linh từ trong xe bước ra, nhìn một lượt xung quanh của Vương Gia, trong lòng càng là cảm thấy uất ức cũng như đau lòng, mà Diệp Thanh cũng theo đó xuống theo, ánh mắt càng là đánh giá một phen từ trên xuống dưới của vị lão giả này, đổi lại vị lão giả này cũng đánh giá một lượt từ trên xuống dưới của Diệp Thanh.
Trong mắt Diệp Thanh, lão giả này có dáng vẻ chỉ như 40 50 tuổi, nhưng qua đánh giá của hắn, lão giả này ít nhất cũng phải hơn 60 tuổi, huyết khí dồi dào, một thân thực lực cường hãn, ít nhất cũng phải là Ngoại Kình đỉnh phong võ giả, càng là có thể tiếp cận đến Tiên Thiên Tông Sư chi cảnh, thực lực có thể giết hắn trong nháy mắt ở thời điểm hiện tại.
Theo đó, trong mắt lão giả, có thể của Diệp Thanh càng là ở thể trạng hoàn hảo, niên linh không quá 16 tuổi, thể nội huyết khi lại dồi dào, hắn cũng ẩn ẩn cảm nhận thực lực của Diệp Thanh cũng không sai biệt lắm là Ngoại Kình võ giả, nếu cả hai đánh một trận chỉ có thể lưỡng bại câu thương, thêm một điều đặc biệt mà hắn nhận thấy chính là trên người
"Phúc bá, đã lâu không gặp, ít nhiều cũng đã mười lăm năm rồi, Phúc bá hiện giờ cảm thấy cái Vương Gia này còn có thể sống được bao lâu nữa." Diệp Linh hướng về phía lão giả, trong lời ẩn chứa một tia ghét bỏ với Vương Gia.
"Hồi tiểu thư, mong tiểu thư đừng nói như vậy, dù cho tiểu thư có ghét bỏ thì tiểu thư cũng là người của Vương Gia, hiện giờ hết thảy vong thịnh của Vương Gia cũng chỉ có tiểu thư là người có thể đảm nhiệm được, trong Vương Gia hiện tại lão nô cũng chỉ có thể giữ trung lập chờ tiểu thư trở về."
Diệp Thanh nghe đến "người của Vương Gia" khiến hắn không khỏi bừng tỉnh bản thân, nguyên lai mẹ hắn là người của Vương Gia, theo ý tứ của lão giả này thì rất có thể Diệp Linh chính là con cháu đích hệ trong gia tộc vì con cháu thứ hệ không thể can thiệp vào chuyện tiếp quản gia tộc dù cho có ưu tú đến cỡ nào, đây cũng là quy tắc mà hắn biết được khi còn ở Tiên Vực.
"Hồi tiểu thư, vị này là..."
"A, là con của ta, tên Diệp Thanh, họ Diệp là họ giả ta sử dụng bên ngoài."
Diệp Linh cũng biết không gì là Vương Gia không truy tìm ra cả, nàng cũng biết những cao tầng Vương Gia rất có thể hiểu rõ thân phận của Diệp Thanh từ đâu đến nên nàng không muốn tạo đả kích cho Diệp Thanh ở độ tuổi này.
Dù sao việc nàng có thể sống yên ổn suốt hơn 15 năm cũng là do trong gia tộc có người giúp nàng trì hoãn thời gian để nàng đủ khả năng tiếp nhận gia tộc Vương Gia này.
Nàng ra hiệu cho Phúc bá không muốn nói quá nhiều, tránh đả kích đến tinh thần của Diệp Thanh vì ở độ tuổi này, Diệp Thanh tâm lý rất là mỏng manh, không có khả năng tiếp nhận quá nhiều thông tin đả kích đến bản thân.
Nhưng đó là trong thân tâm của Diệp Linh, cũng chỉ có Diệp Thanh hắn hiểu rõ bản thân ra sao, như thế nào, tuy không biết bản thân từ đâu tới nhưng hắn biết bản thân phải là kẻ tối cường nhất, mạnh nhất, là tối cường Tiên Tôn nhất.
Diệp Thanh nhìn về phía lão giả, hắn cũng chỉ gật đầu một cái rồi nói một câu "Chào Phúc bá", không một ai có đủ khả năng nhận lễ của hắn nên hắn cũng lười tính toán với những kẻ sắp gần đất xa trời này.
Mà lão giả cũng đáp lại "Chào thiếu gia", một lần đáp lại này là hắn cho Diệp Linh mặt mũi, hắn cũng không thể tính toán trên một tiểu bối mà dù cho có là con của tiểu thư mình thì hắn cũng biết Diệp Thanh vốn cũng chẳng phải huyết thống Vương Gia.
...
Ở một bên khác.
Tiêu Minh Tiến vẫn đứng trong trạch viện của Tiêu Gia, đánh qua vô số tử đệ trong Tiêu Gia, không một ai là không bị Tiêu Minh Tiến đập một trận.
Hiện tại hắn cũng đã hoàn thành được hai trên năm tiến độ nhiệm vụ từ hệ thống ban ra, càng là nhận được nhiều thứ đặc biệt cũng như là hệ thống bảo khố cũng đã mở ra được 10 ô trống.
【Tiến độ nhiệm vụ đầu tiên: 2/5】
【Nhận thưởng 1 điểm.】
【Phần thưởng tiến độ: Tôi Cốt Đan +1, một quyển võ kỹ Thái Dương Quyền.】
【Hệ thống bảo khố mở ra 10 ô trống, túc chủ bây giờ có thể để đồ vật vào trong bảo khố hệ thống.】
Tiêu Minh Tiến hiện giờ đang trong trạng thái điều tức, hắn đã phục dụng vài viên Khí Huyết Đan mà hệ thống ban thưởng lúc trước, càng là sử dụng một điểm để thăng cấp tu vi của bản thân mình, hắn đã bước vào Nội Kình hậu kỳ với lượng chân khí là Nội Kình viên mãn.
Điều này không khỏi khiến hắn càng thêm cao ngạo, khinh thường hết thảy những kẻ xung quanh đang ở dưới đất.
Trước kia khi hắn bị phế, toàn thể tử đệ ở đằng sau lưng hắn kêu hắn phế vật, là sự ô nhục của gia tộc, hắn đã không chấp nhặt những thứ này nhưng không nghĩ đến vậy mà có những kẻ còn ở trước mặt hắn sỉ nhục hắn, sỉ nhục cha mẹ hắn.
Lúc đó Tiêu Minh Tiến không thể không ra tay, cũng vì thế mà theo quy tắc trong gia tộc mà hắn bị ép trục xuất gia tộc, điều này khiến hắn có một cái nhìn khác hơn về những kẻ nịnh bợ mình trước kia.
Mà giờ đây, ở dưới mặt đất kia chính là những kẻ đó, những kẻ mà trước kia Tiêu Minh Tiến vừa coi là tùy tùng, vừa coi là tâm phúc của mình, hắn đã đánh tất cả một trận, toàn thể đều là gảy tay, gãy chân, có kẻ càng là một phần kinh mạch bị phế đi không có khả năng cứu chữa.
Tiêu Minh Tiến từ trong điều tức tỉnh lại, một loại ánh mắt khinh thường nhìn xung quanh hết thảy, cất vang giọng mình hướng xung quanh nói:
"Ha ha ha, một lũ phế vật, còn không đỡ nổi nắm đấm của ta nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.