Chương trước
Chương sau
Một lời nói ra, Diệp Thanh vẫn như cũ thể hiện ra một tư thái băng lãnh, không màng trước mắt cái này thiếu nữ.
Ở một bên , Hắc Xà vẫn theo đó cảnh giác, nó vẫn có thể cảm nhận được trên người của thiếu nữ này có khí tức rất giống với người đuổi bắt đó.
Thấy đó, thiếu nữ cũng theo đó sắp xếp lại ngôn từ trong đầu mình, tránh cho việc vì lỡ lời mà thực sự mạng cũng không thoát được.
Một lúc lâu sau, Diệp Thanh lên tiếng hỏi thiếu nữ:
"Nói, tên ngươi là gì, đến từ cái tổ chức gì ?"
Nghe được Diệp Thanh lên tiếng hỏi, thiếu nữ cũng theo đó trả lời theo:
"Ta tên Khương Mẫn, còn lại ta không thể nói."
"Vậy ngươi là đến từ Vương Gia hay Tiêu Gia."
"Không thể nói."
"Hắc Xà, làm việc."
Khương Mẫn: "..."
Nhận được mệnh lệnh, Hắc Xà cứ thế theo đó bắt đầu xiết chặt cổ của Khương Mẫn mà không chút do dự nào.
Theo đó, Khương Mẫn cảm thấy Hắc Xà càng lúc càng xiết chặt cổ của mình hơn, nàng không khỏi muốn nói ra nhưng ngay lúc này lại bị chặn lại bởi Hắc Xà.
Hắc Xà nhìn Khương Mẫn với cặp mắt thích thú, nó thực muốn giết chết thiếu nữ này, vừa hả giận cũng như là trả thù cho vụ việc nó bị đuổi giết lúc trước.
Mà ngay lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên.
Ring ring ring.
Nhận ra là điện thoại của mình, Diệp Thanh ra hiệu cho Hắc Xà dừng lại hành động của mình.
Hắc Xà một bên không biểu tình theo đó thả lỏng ra nhưng trong thân tâm nó cảm thấy thiếu nữ này dẫm phải vận cứt chó, vậy mà có thể tìm được một tia sinh cơ trong tình cảnh lần này.
Thiếu nữ cũng theo đó thấp thỏm không thôi, mới lúc nãy nàng thực sự đã gần cận kề cái chết còn hơn cả lúc trước, chỉ vì không thuận theo thiếu niên trước mặt mà cũng đủ để nhận lấy cái chết.
'Ma tu, chắc chắn là Ma tu.'
Nhìn thấy ánh mắt của Khương Mẫn, Diệp Thanh liền lên tiếng cảnh cáo:
"Ngươi nếu mà còn dùng ánh mắt đó nhìn bổn tọa, đừng trách bổn tọa ác độc."
Cảnh cáo xong, hắn nhận cuộc gọi mà Khương Mẫn ở phía đối diện đã bị khóa khẩu bởi Hắc Xà nên không thể nói chuyện cầu cứu được.
"Alo, mẹ, mẹ gọi cho con rốt cuộc có chuyện gì không ạ ?". Người gọi đến không ai khác chính là Diệp Linh.
"Thanh nhi, mau về nhà, chuyện lần này mẹ sẽ nói trên đường đi, con cũng theo đó thu dọn một tí đồ đạc đi."
"Dạ được, con về nhanh đây ạ."
Cuộc đối thoại diễn ra rất ngắn nhưng cũng vì thế khiến Diệp Thanh không khỏi nhíu mày lại một cái.
Hắn nhận ra giọng nói của mẹ mình có một tí khẩn trương, trong đó lại có một chút buồn bã, điều này không khỏi khiến hắn suy tư một hồi.
Diệp Thanh lẩm bẩm nói: "Gần nhất xung quanh không được bình yên, không biết có phải là do ta trọng sinh hay không nhưng những tình huống đến quá gấp gáp, không được, không thể buông lỏng cảnh giác."
Nói xong, hắn quay đầu về phía Khương Mẫn, nói:
"Ngươi quả thực có thể thoát một mạng, chỉ cần nói ra ngươi là người từ đâu thì ta có thể tha ngươi một mạng, còn không thì ta cũng không ngại mà để lại Hắc Xà ở đây tâm sự với ngươi đôi lời."
Khương Mẫn theo đó trầm tư rất lâu, nàng cũng biết ngày hôm nay nếu không nói thì tuyệt rất khó giữ lấy mạng của mình, mà nàng cũng biết chỉ cần nói ra cũng chính là phản bội, sẽ bị truy sát đến tận cùng.
...
Một bên khác.
Ở một căn trọ nhỏ nhoi nằm trong một góc nhỏ của Tây Minh Thành.
Một thanh niên mang dáng vẻ 17 18 tuổi đang nằm trên giường.
Thân thể yếu ớt, hơi thở dồn dập rất nhiều, toàn thân thể của hắn toát ra mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt tái xanh kèm theo từng tiếng rên rỉ trong đau đớn.
Bỗng có một đạo âm thanh vang lên trong não hải của hắn, âm thanh này nghe như tiếng cơ giới đồng dạng.
【Đinh】
【Hệ thống vấn đỉnh thiên hạ theo đó kích hoạt】
【Nhận thấy túc chủ đang trong trạng thái hấp hối, khởi động năng lực tự chữa, năng lực chỉ có thể sử dụng một lần, sẽ không có lần thứ hai, mong rằng túc chủ hãy trân trọng cơ hội lần này】
【Kích hoạt năng lực tự chữa】
【10%】
【20%】
【40%】
"Ta đây là ảo giác trước khi chết sao, vậy mà lại gặp phải cái thứ kì dị cứ đeo đám trong đầu, ta Tiêu Minh Tiến bị gia tộc ruồng bỏ, bị hất hủi, thậm chí còn bị chính thúc thúc mình cho người truy sát mình, nếu có ngày ta trở lại, hết thảy mọi thứ ta sẽ đoạt lại."
Thanh niên đang nằm chính là Tiêu Minh Tiến, là con cháu dòng chính của Tiêu Gia, chỉ vì tu vi võ đạo bị phế mà bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Long đong khắp mọi nơi, bị chính thúc thúc mình cho người truy sát mình khắp mọi nơi, cha mẹ thì bị ám hại mà chết, bản thân thì bị hạ tử độc.
May mắn tìm được một căn phòng trọ tạm bợ để trú tạm qua ngày mà ngay lúc này tử độc vậy mà phát tác đến cực điểm, điều này không khỏi khiến Tiêu Minh Tiến sống trong đau khổ.
"Nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ báo hiếu cha mẹ."
Vừa nói, hai hàng nước mắt theo đó tuôn ra khỏi cặp mắt của Tiêu Minh Tiến.
Đúng lúc này, âm thanh cơ giới cũng theo đó vang lên.
【100%】
【Năng lực tự chữa hoàn tất, sinh mệnh túc chủ hồi phục lại như cũ, thỉnh túc chủ có hay không nhận gói hồng bao】
Lúc này, toàn thân Tiêu Minh Tiến đã không còn một tia dấu vết của tử độc phát tác, trên mặt càng là hồng nhuận như thể cây khô gặp được mùa xuân đến.
Tiêu Minh Tiến theo đó cảm thấy bản thân không còn đau đớn nữa, toàn bộ tử độc trong thân thể cũng theo đó tiêu thất.
Hắn đứng dậy, hoạt động gân cốt, hắn cảm nhận được bản thân đan điền đã hồi phục, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước kia.
Theo đó, hắn nhớ lại âm thanh cơ giới khi mà hắn đang trong trạng thái hấp hối khi nãy, không khỏi rùng mình, ngay lúc này âm thanh cơ giới vậy mà lại theo đó vang lên.
【Thỉnh túc chủ có hay không nhận gói hồng bao】
Không ngần ngại, Tiêu Minh Tiến nhấn ngay chữ "Có" trên màn hình giao diện.
【Đinh, mở gói hồng bao, túc chủ nhận được Kim Liên Công, Tụ Khí Đan +5, Tật Hành Phù +5, Thuẫn Phù +5】
Bỗng nhiên, có những món đồ kì lạ từ trong hư không theo đó xuất hiện tại trước mặt Tiêu Minh Tiến, tất cả đều rớt vào trên giường.
Nhìn thấy một màn này, Tiêu Minh Tiến chấn kinh đến tột độ, cảm xúc ngay tại chỗ dâng cao đến cực điểm làm cho hắn ngã nhào xuống đất.
Bịch.
Một thanh âm vang lên, cơn đau nhói từ cú ngã ấy làm Tiêu Minh Tiến bừng tình lại chỗ.
"Nguyên lai ta không phải là đang mơ."
Hắn theo màn hình giao diện hệ thống, điều ra một đầu thuộc tính của bản thân mình.
【Thuộc tính】
【Túc chủ: Tiêu Minh Tiến】
【Tu vi: Không】
【Công pháp: Không】
【Hệ thống lưu trữ chưa mở】
【Hệ thống thương thành chưa mở】
【Điểm: 0】
Tiêu Minh Tiến nhìn một màn giao diện này không khỏi nhíu mày, hắn nhận thấy tên hệ thống là Vấn Đỉnh Thiên Hạ nhưng theo đó lại đơn giản đến vô cùng, điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy cái hệ thống này gân gà.
Cầm lên quyển Kim Liên Công, hắn đang định mở ra thì đột nhiên quyển công pháp di chuyển rồi nhập vào mi tâm của hắn.
Âm thanh hệ thống lại lần nữa vang lên.
【Đinh】
【Dung nhập Kim Liên Công】
【Công pháp hiện tại: Kim Liên Công (chưa nhập môn)】
【Tu vi: Nội Kình sơ kỳ】
【Để tăng tu vi lẫn nhập môn, thỉnh túc chủ chăm chỉ kiếm điểm, kiểm có được khi làm nhiệm vụ chính do hệ thống ban ra, hoàn thành sẽ được ban thưởng, thất bại sẽ theo đó trừng phạt vào kết quả của nhiệm vụ】
Một màn này lại khiến Tiêu Minh Tiến chấn kinh hơn nữa, chỉ mới dung nhập một môn công pháp đã khiến hắn nhập Nội Kình sơ kỳ.
Phải biết một võ giả muốn vào Nội Kình sơ kỳ phải khắc khổ đến 10 năm mới có thể nhập môn, thiên tài thì chỉ cần 3 đến 5 năm đã có thể có tu vi Nội Kình sơ kỳ hoặc trung kỳ.
Làm lần nữa điều ra giao diện thuộc tính, hệ thống lại vang lên thanh âm.
【Nhiệm vụ đầu tiên: Đòi lại công đạo từ Tiêu Gia, hoàn thành nhiệm vụ nhận được 5 điểm】
【Thất bại nhiệm vụ: Trừ một tầng tu vi, trừ 3 điểm】
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ bên ngoài cánh cửa phòng trọ, âm thanh vang theo vẻ khinh thường.
"Tiểu tử, đến giờ trả tiền trọ một tháng."
"Hừ, sâu bọ."
Tiêu Minh Tiến theo đó hừ lạnh một tiếng đối với người bên kia cánh cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.