Chương trước
Chương sau
Lăng Châu từ khi rời khỏi căn phòng đó anh vẫn chưa thể nào tin được vào những gì mình đã đọc vừa rồi, một người lương thiện như Hạ Thanh thì sao có thể làm ra những chuyện như này được. Cho dù chuyện đó là sự thật thì Hạ Thanh cũng không ngốc đến nỗi đi làm cái loại chuyện này ngay khi vừa mới vào công ty chưa được bao lâu, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc nếu không tại sao Hạ Thanh lại làm như vậy.

Trong lúc anh đang trên đường trở về phòng làm việc dành riêng cho các trợ lý thì không may va phải một người đàn ông mặc đồ thợ sửa chữa lướt qua, anh quay người lại tính nói lời xin lỗi nhưng người đàn ông đó đã bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Người đàn ông đó quay người lại liếc nhìn Lăng Châu kéo mũ thấp xuống rồi bước vào thang máy rời đi, Lăng Châu nhìn vào khuôn mặt ấy cảm thấy có chút quen thuộc anh không nhớ là mình có gặp anh ta ở đâu không nữa.

Anh vô thức cúi đầu xuống thấy một mảnh giấy bị rơi ra khỏi người đó trong lúc va phải, anh nhặt lên nhìn vào mảnh giấy tính gọi người đàn ông đó lại nhưng cánh cửa thang máy đã đóng lại. Anh cầm chặt tờ giấy trong tay rồi gấp cẩn thận lại rồi nhét vào trong túi áo vest mà rời khỏi chỗ đó.

Sau khi cánh cửa thang máy đóng lại người đàn ông ở trong thang máy đó bỏ túi đựng đồ xuống nhanh chóng thay quần áo thợ sửa chữa ra thay vào đó là một bộ vest đen, anh chỉnh trang lại một chút cho cẩn thận gấp quần áo xếp gọn vào trong túi đựng lúc này anh mới lục tìm trong cái một cái ngăn đựng nhỏ sờ vào cảm thấy trống rỗng. Anh vội bỏ quần áo ra dốc ngược túi lại những vẫn không thấy mảnh giấy quan trọng đó bấy giờ anh mới nhận thức ra được tính nghiêm trọng của vấn đề anh bực mình đấm mạnh lên bức tường bên cạnh chửi thề một câu:

- Khốn kiếp! Không biết mảnh giấy đó làm rơi ở đâu rồi, nếu để ông chủ biết được chuyện này nhất định ông ta sẽ không tha cho mình.

(...)

Tại phòng trợ lý riêng ở tầng ba.

Lăng Châu đẩy cánh cửa ra thấy mọi người đang bàn tán xôn xao chuyện gì đó anh tiến lại gần bắt chuyện cùng.

- Mọi người đang nói gì vui vẻ vậy kể cho tôi nghe chung với!!

Lăng Châu từ từ tiến lại gần đứng lẳng lặng ở đằng sau hơi cúi người xuống, mọi người đang mải mê nói chuyện không phát giác ra được sự hiện diện của anh. Trong đám người đang cười nói vui vẻ đó có một gái tên Đương Lan chú ý đến câu nói của anh mà xoay người lại nói.



- Chúng tôi đang nói về cái anh thợ sửa mới đến lúc... Trợ lý Châu sao anh lại ở đây!!

Dương Lan nhìn thấy người đứng ở đằng sau nghe bọn họ nói vội bật người dậy kính trọng cúi người chào, mọi người nghe thấy vậy liền lần lượt kéo ghế ra đứng thẳng người dậy cúi chào anh.

Lăng Châu nhẹ nhàng bảo mọi người đứng thẳng không cần phải khách sáo với mình như vậy, mọi người nghe vậy đành làm theo những gì anh nói bấy giờ anh mới hỏi.

- Bây giờ các cô có thể kể tôi nghe chuyện gì rồi chứ?

- Chuyện là như này, lúc nãy tôi đang viết bản kế hoạch cho tuần sau thì màn hình nhiễm xong tự thoát ra khỏi màn hình làm việc trên excel nên tôi tắt đi bật lại.

- Đến lúc tôi bật lại thì không khởi động được máy nên tôi tháo dây ra cắm lại cũng không lên cho đến khi tự mình kiểm tra lại thấy bộ nguồn với ổ đĩa bị hỏng, sau thân cây có mùi hơi khét nên đã gọi thợ sửa đến đây.

- Có phải là cái người mặc áo khoác đen đội mũ lưỡi trai vừa rời khỏi đây không?

Dương Lan bình tĩnh từ từ tường thuật lại câu chuyện, mấy người đồng nghiệp khác lúc này nhao nhao lên nói chèn vào.

- Đúng rồi, chính là anh ấy.

- Các cô có công nhận rằng cái anh thợ sửa chữa đó rất đẹp trai không? Không biết anh ấy có bạn gái chưa, tôi muốn làm bạn gái của anh ấy quá!!



- Thôi cô bớt ảo tưởng lại đi.

- Kìa sao lại nói như vậy, tôi cũng có suy nghĩ giống như cô...

Dương Lan và Lăng Châu bất lực nhìn bốn nữ đồng nghiệp kia đang xúm lại tranh giành đàn ông, anh đưa mắt ra hiệu cho Dương Lan hướng ra bên ngoài cô hiểu ý liền đi theo anh ra ngoài.

Lăng Châu cẩn thận đóng cửa phòng lại cầm lấy tay Dương Lan dẫn ra cô ra một chỗ góc khuất ít người qua lại.

- Dương Lan anh hỏi em, cái người thợ sửa kia em đã nhìn thấy mặt anh ta chưa có cảm giác quen thuộc gì không?

Lăng Châu nắm chặt bả vai của ép cô đối diện nhìn mình không cho cô có ý định trốn tránh.

- Em chưa nhìn kĩ mặt anh ta nên em cũng không chắc được, tại vì trong lúc em ra ngoài tìm người giúp thì bạn cùng bàn đã gọi anh đến.

- Nhưng lúc sau em quay trở về thì đúng lúc anh ta đang cất đồ chuẩn bị rời đi thì bị bao vây lại đồi xin số điện thoại, anh ta quay sang vô tình nhìn thấy em trong đám đông thì vội vã nhanh chóng rời đi khi hai chúng em lướt qua nhau em dường như cảm nhận được cái gì đó nhưng không chắc chắn.

Lăng Châu bất động sau khi nghe xong từ từ buông lỏng cánh tay lùi lại phía sau vài bước lấy trong túi mảnh giấy đó ra đưa cho Dương Lan xem, Dương Lan nhận lấy tờ giấy từ tay Lăng Châu mở ra xem cô sốc đến nỗi cầm không chắc được tời giấy để nó rơi xuống nền đất khi đọc nội dung trong đó giọng cô có chút khẩn trương và run rẩy nhìn tờ giấy xuống rồi lại nhìn anh.

- Không... thể... nào... anh có phải là đang đùa em đúng không? Sao có thể như vậy được, anh ấy không phải là đã chết cách đây ba năm trước do tai nạn sao có thể xuất hiện ở đây được, anh mau nói gì đi!!!

Dương Lan run rẩy nắm lấy bả vai anh lắc người không ngừng nhưng đổi lại là sự im lặng của Lăng Châu, cô bất giác đấm mạnh vào vai anh từng cú đấm ấy rơi xuống người anh ngày càng nhiều cho đến lúc cô mỏi tay mới dường lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.