Tiện nhân được gọi là tiện nhân, đó là bởi vì từ trước tới giờ họ không hề biết hành vi của mình rất đê tiện, đều là người khác sai, mình luôn là người đúng, tới chết cũng không thừa nhận bản thân mình đi sai đường.
Cái đình nhỏ trong vườn hoa của thành Doris, Hàn Hiểu mỉm cười nhìn Greta đang mãnh liệt bưng lấy một dĩa trái cây ăn lấy ăn để, lúc này mặt mày cô đầy giận dữ, ăn đến nghiến răng nghiến lợi.
“Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua một con tiện nhân nào như vậy cả, rõ ràng đã thối rửa hết rồi, còn giả vờ trưng ra cái bộ mặt bạch liên hoa thuần khiết trong trắng, cũng không nghĩ lại xem từ sau khi cô ta phá thân lúc 45 tuổi, hai mươi năm nay toàn đi bán thân, trèo lên giường người khác, đẹp có xấu có, chỉ cần là người có tiền và quyền, cô ta đều ngủ, cái loại tiện nhân như vậy mà còn dám mơ tưởng đến người đàn ông của Greta tôi, nếu không phải đã đồng ý với Reichet diễn vở kịch này, tôi không ….!”
Greta giống như nhớ tới cái gì, lại căm hận lấy một miếng trái cây, dùng sức mà nhai cắn nuốt, giống như cô đang ăn thịt của con tiện nhân đó vậy.
Hàn Hiểu cúi đầu cười, lấy máy truyền tin trên bàn, dặn người hầu mang thêm hai dĩa trái cây vào,
“Đã biết cô ta là tiện nhân, cô cần gì phải tức giận như vậy với một đứa tiện nhân, dù sao cũng chỉ là một con cờ do người khác cho rằng có giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-te-anh-hung-mau-than-truyen/2901763/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.