“Ba sẽ không ở sau lưng con đốc thúc con qua lại nhiều với Mục Thanh?”
“Dù sao ba cũng chỉ cần đạt được mục đích thôi, kể cả có đạp con gái ba xuống, dần dần trở nên hèn mọn trong mắt người ta.”
Lương Chính rốt cuộc không mở miệng nổi nữa. Ông ôm tim như thể sắp ngất đến nơi, nhưng lại không thể nói ra một lời phản bác lại trước đôi mắt thanh minh trong suốt của người con gái.
Lại lúc không khí như bị đè nén đến thở không nổi này, Lương Doanh bỗng nhiên như quả bóng bị chọt thủng, mềm giọng nói: “Ba, có một sự thật không thể thay đổi. Con là con gái ba.”
“Hiếu thuận với ba là đạo làm con, con gái sẽ không về già để ba cô đơn. Sẽ phụng dưỡng ba lúc xế bóng. Con của con cũng sẽ hiếu thuận với ông ngoại. Thế nhưng ba, ba đừng nghĩ lợi dụng chúng con vì tư lợi, nó khiến lòng người rét lạnh, ba à.”
“Có lẽ không có ba sẽ không có con bây giờ, làm con phải trả hiếu cho ba…”
Mục Thanh bỗng nhiên ngắt lời cô: “Đợi chúng tôi kết hôn, lễ tiết Mục gia sẽ đưa đầy đủ. Đó là sính lễ của Mục gia cho con dâu. Doanh Doanh không cần của hồi môn thì Mục gia vẫn công nhận cô ấy.”
“Nhưng mà Mục gia không có truyền thống lấy hôn nhân ra làm chính trị. Trừ sính lễ, Mục gia sẽ không liên danh thương trường với Lương gia bất cứ hạng mục nào. Lương tổng có thể cầm cái danh kia ra ngoài làm gì, Mục gia không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3469520/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.