Nhưng nó không phải nhà, vì ta phải trả phòng khi đến thời hạn.
Nhà là nơi ta có thể an tâm mà ở, muốn đi thì đi, nó sẽ không biến mất.
Nhà là nơi có người thân ở bên cạnh, cho ta đủ sự an tâm khi đặt lưng nằm xuống nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc.
Lương Doanh vô thức hít sâu mùi hương đang quanh quẩn trên chóp mũi, lại nhìn lồng ngực rộng lớn đang gần kề trước mặt. Trong mê mang vô định, cô vô thức đưa tay lên chọt chọt nhẹ vào bức tường rắn chắc đó, cứng như đá, không thể lay chuyển. Chọt đủ lại vươn tay ra ôm, tựa như mèo nhỏ mà dụi dụi vào mấy cái, cảm nhận được tự an tâm trào dâng từ tận đáy lòng vô cùng chân thật.
Ừm… Cũng hoàn hảo, có thể tạm chấp nhận.
Cô thì tốt rồi, thoải mái xong thì lăn ra ngủ. Vô tâm vô phế.
Còn Mục tổng ta bất ngờ được ôn nhu hương thổi tới toàn thân đều cứng đờ ra.
Trong đầu chưa kịp suy nghĩ những hành động của vợ là vì đâu hiện tại đã toàn là ăn hay không ăn… Mĩ vị đã dâng tận miệng rồi…
Đùa!
Mục tổng tự giễu mình một phen rồi tự mình thỏa mãn ôm vợ trong lòng, đặt mũi lên đỉnh đầu của cô hít nhẹ một hơi, cảm nhận toàn thân cô đều là mùi của mình, tâm viên ý mãn.
…
Giấc ngủ tối không có giống như ngủ trưa, nó không chỉ dài mà còn sâu, đủ lâu để người ta nhất thời quên mất một số chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3465413/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.