Mẹ nó hay quá mà!
Rốt cuộc ở đây có một người biết nói tiếng người.
Mà xem ra nhà họ Lương có gen đơn thuần thật chứ không phải do gen biến chủng, cho dù khác mẹ thì nó vẫn di truyền được. Đứa bé trai này quả thật là cùng một giuộc với Lương Doanh.
Biến cố này quả thật đến Lương Doanh còn bất ngờ kinh ngạc nhìn Lương Du nữa chứ nói ai.
Khi thấy cậu xum xuê như chú cún nhỏ đáng yêu đợi được khen, cô cũng không tiếc mà cho cậu một cái gật đầu đầy hiền lành.
Lương Du lập tức hớn hở ra mặt.
Mặc dù niềm vui đó rất nhanh bị ánh mắt như gϊếŧ người của mẹ cậu đánh cho tơi bời thì cậu vẫn trộm rụt cổ cúi đầu tự vui một mình.
Quả thật là đứa trẻ đơn thuần đến bất chấp hoàn cảnh mà. Nhưng nó là điểm duy nhất cứu rỗi mối quan hệ huyết mạch gần gũi nhất đã muốn tan thành năm bè bảy mảnh này trong lòng Lương Doanh.
Một người đáng ghét hay không không phải xem xuất thân mà là xem cách họ trưởng thành, trở thành con người như thế nào. Lương Du chính là minh chứng cho cái gọi là lớn lên trong bùn nhưng không hôi tanh mùi bùn.
Không biết Lương Chính có cảm thấy may mắn vì điều này không.
Nhưng ông ta sẽ không thừa nhận sự thật mà Lương Du đã nói.
“Ba đã nói không có chuyện đó.”
Chỉ cần ông ta không thừa nhận thì những gì Lương Du nói cũng bằng không.
Nhưng ông ta đã hỏi Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3457454/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.