“Doanh Doanh, ba có chuyện muốn nói với con, con về nhà đi.”
Lương Doanh im lặng một chút, sau đó mới nói: “Được.”
Nói xong cô cúp máy luôn, cũng ngắt nguồn điện thoại luôn.
Hành vi của cô không có kinh động đến ai, cho nên cuộc hợp vẫn đang tiếp tục.
Chỉ có lúc tan hợp, ra khỏi phòng cô mới nghe Mục Thanh hỏi: “Ai gọi em vậy?”
Lương Doanh khựng lại một chút rồi ăn ngay nói thật: “Cha tôi.”
Mục Thanh quả thật có hơi không ngờ, nhưng anh tiếp thu rất nhanh. Có lẽ là do biểu tình của người con gái quá bình thản nên anh cũng tự giác cảm thấy nó chẳng phải chuyện gì to tát để phản ứng quá khích cả. Nhưng anh vẫn hỏi: “Ông ấy gọi đến nói gì?”
“Bảo tôi về nhà một chuyến.”
Về nhà?
“Em cảm thấy ông ấy muốn nói gì?”
Mục Thanh không khỏi nghiêm túc lên.
Thời điểm này vô cùng nhạy cảm, anh không thể không hoài nghi mục đích của Lương Chính chẳng có gì tốt đẹp để nghe. Mà anh quả thật lo lắng cho cô, không muốn cô đi.
Lương Doanh không biết ý nghĩ của anh, hỏi gì đáp nấy: “Nói chuyện liên hôn với Cảnh gia.”
Thật ra cô đã lường được diễn biến tiếp theo sau khi cô về nhà rồi, nhưng mà Lương Doanh vẫn ung dung như vậy, không chút cảm xúc dù là nhỏ nhất. Bởi vì cho dù ông ấy muốn cái gì, cô cũng đã nghĩ xong cách đối phó từ lâu rồi.
Nhưng Mục Thanh không biết, nên anh càng lo: “Nói vậy ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3457451/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.