Trên đường còn bị người ta nhìn như tên thần kinh.
Lúc vào thang máy cơ mặt hắn còn giật giật, chọc cho Lương Doanh không nhịn được khó hiểu nhìn hắn. Kiểu như cô không thấy có cái gì buồn cười ấy.
Nhưng cô lại không biết người đàn ông mượn nhờ bản thân ở phía sau cô không nhìn thấy mà cũng run vai hai lần, đã bị nội thương vì sự đáng yêu của cô rồi.
Để Giang Tiềm nói, hắn chưa thấy ai có cử chỉ tự nhiên như cô. Cô đánh người cũng không sợ mất hình tượng, cứ như không sợ người ta đánh giá ấy. Sống trong xã hội thế này hầu hết mọi người đều để ý ánh mắt của người khác mà đôi khi muốn phóng thích tính tình còn phải suy tính ba lần thì cô quả thật là lạnh nhạt đến ngốc nghếch. Nhưng khi hắn nhìn lại sếp mình, thấy anh thích thú như thế hắn cũng chịu, hết biết nói gì. Hắn không hề biết sở thích của sếp lại như thế đó.
Lương Doanh lại hoàn toàn không biết gì. Mà để cho cô nói, cô quả thật là không có nghĩ gì cả. Thích thì làm thôi, ai nghĩ gì chẳng liên quan đến cô.
Sống lại một đời, có nhiều thứ chẳng hề thay đổi, phát ra lại càng thuận tay. Nhìn như cô đã khác trước ít nhiều, thật ra là do người ta không đủ hiểu cô thôi.
Mà người có thể mặc kệ ánh mắt của người đời, nội tâm sao có thể yếu đuối được.
Cứ thế, tựa như một nghi lễ chào đón, ngày đầu thử việc của Lương Doanh đã bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3457443/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.