"Khụ..."
Lương Doanh vừa nói xong bên cạnh đã vang lên âm thanh hơi đè nén khiến cô vô thức nhìn qua.
Còn người vừa cười lại đằng hắng một tiếng, tỏ ra không có gì tự nhiên nắm lấy tay cô, chân chó nói: "Em nói đúng. Nói tiếp đi."
"..."
Lương Doanh ngây ngốc, biểu tình đều có chút khó đỡ.
Mục tổng lại không hề cảm thấy mất mặt chút nào, rất biết điều thể hiện mình ngoan ngoãn không chen lời, nghiêm túc nghe cô nói.
Lương Doanh trong lòng khụ một tiếng, biểu tình lạnh nhạt cố hữu không chút thay đổi dời đường nhìn rời khỏi mặt anh. Nhưng lại vô tình chạm đến một tia ghen ghét đố kỵ trong mắt Mục Khả Hân. Cô hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại dời mắt đi, vô cùng thông thả mở miệng: "Con người tôi trước nay đều rất nhàm chán, càng không thích nói giỡn. Anh không tin cũng được, tin càng tốt, tôi không muốn cưới anh, ai muốn thì cứ lấy."
Lời của cô quá ẩn ý, khiến Mục Khả Hân vô thức giật thót. Ánh mắt đố kỵ cũng thu về, dời đến trên người Cảnh Minh lại mang theo điềm đạm ôn nhu an ủi, như thể nói không có cô ta thì vẫn còn em, cho Cảnh Minh thêm sự tự tin.
Quả thật hiệu quả rất không sai, Cảnh Minh đang tức lệch mũi lại âm thầm bị khí thế của ai đó đè đến gắt gao không thể phát tác liền được xoa dịu. Hắn nín thở hít sâu một cái rồi căm căm nhìn Lương Doanh buông lời móc mỉa: "Hi vọng em không hối hận, Lương Doanh."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3457438/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.