"Doanh Doanh, tiểu Mạn không phải con anh thật sao?"
Cảnh Minh không thể tin được mà nhìn Lương Doanh đang nằm gục trên sàn nhà.
Người con gái kia đầu tóc rủ rượi, biểu tình thì mất hồn.
Chỉ cần là người không bị mù nhìn vào đều sẽ thấy so với Cảnh Minh đầy ngờ vực chất vấn thì cô còn kinh hoàng khó tin hơn. Đan xen trong đó là sự tuyệt vọng chết lặng, không muốn giãy giụa. Điều đó nhất thời khiến cho người ngoài nhận định cô đáng tội mặc dù cô chẳng biết gì cả.
Này là điều rõ ràng, Lương Doanh quả thật chẳng biết gì.
Cho nên khi Cảnh Minh một bộ thâm tình mà trong mắt Lương Doanh lúc này lại vô cùng chướng mắt chất vấn mình, cô không nói lời nào cả, giống như cam chịu. Chỉ là ở khóe mắt nhìn thấy Mục Khả Hân đứng bên cạnh Cảnh Minh đang cười hả hê nhìn mình, thời điểm đó trong đầu cô liền vọt lên rất nhiều điều khả nghi mà bản thân trước đó đã khù khờ bỏ qua.
Nhưng cô cũng không nói lời nào, giống như chẳng có hơi sức đâu mà mở miệng.
Cô nhắm mắt nằm đó, im lặng cảm nhận đau đớn đang lan tràn từ bụng dưới cho đến toàn thân.
Đó là nổi đau lớn đến mức không gì so sánh được.
So với tất cả những khinh nhờn cô đang phải chịu thì lớn hơn nhiều.
Cô chỉ kịp cảm nhận nó rồi dần dần chìm vào mê man do nổi đau đó mang lại. Cô không biết, hoặc cũng có thể đã biết hạ thân của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3457419/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.