Biết trước Tô Thanh Anh sẽ không ngoan ngoãn ở trong phòng, Tô Cảnh Thần đã cho nhiều vệ sĩ bao quanh bệnh viện canh chừng cô. Tô Thanh Anh trong phòng bệnh hết nằm lăn lộn lại, lại đi qua đi lại trước cánh cửa. Nhìn qua khe trống, cô thấy hai tên vệ sĩ đứng canh gác mà không khỏi thấp thỏm.
Xem ra lần này trốn thoát còn khó hơn lần trước nhiều. Phải làm sao đây?
"Aaa… đầu tôi đau quá, cứu với…"
Cánh cửa liền bị đẩy mạnh, hai vệ sĩ nhanh chân chạy vào.
"Tiểu thư, cô làm sao vậy?"
"Đầu… đầu tôi đau… đau quá, mau… mau gọi bác sĩ giúp tôi!"
"Cậu ở đây, tôi đi gọi bác sĩ đến."
Nói rồi, một người liền nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa. Vệ sĩ đỡ Tô Thanh Anh đang quằn quại từ dưới đất lên. Cô nắm lấy cổ tay hắn khẩn cấp nói:
"Tôi nhớ ra rồi, trưa nay tôi… tôi quên uống thuốc. Anh… anh lấy thuốc trong hộc tủ giúp tôi…"
Vệ sĩ hơi do dự.
"Nhưng chờ bác sĩ đến xem rồi hãy theo hướng dẫn của bác sĩ.
"Không được, tôi… tôi sắp chết đến nơi rồi, còn bác sĩ cái gì nữa. Aaaa…"
Tô Thanh Anh ôm chặt đầu, ứa nước mắt làm tên vệ sĩ thêm sợ sệt. Nếu cô mà chẳng may gặp chuyện thì mấy đời tổ tông của cậu ta sẽ không xong với Tô Cảnh Thần. Cậu ta liền đứng dậy, đi tìm thuốc trong theo lời cô chỉ định.
"Tiểu thư, cô có nhớ lầm không, ở trong đây không có thuốc."
Vệ sĩ chưa kịp nói xong đã nghe tiếng dép gõ xuống mặt sàn, theo quán tính quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tim-anh-sau-con-mua/845035/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.