"Anh cả!" 
Tô Thanh Anh chạy đến ôm lấy cánh tay Tô Cảnh Thần lắc lắc, vui vẻ cười tít mắt gọi to, dáng vẻ của một cô em gái ngoan yêu thích anh trai, nũng nịu hí hửng. 
Tu Tử Văn như không tin vào mắt, tay anh ta siết chặt thành nắm đấm, đáy lòng là ngàn ngọn sóng cuộn trào dữ dội, không biết sống chết đi đến kéo cô về phía mình. Trừng Tô Cảnh Thần. 
"Anh đã dùng cách gì ép buộc cô ấy? Đồ khốn!"1 
Tô Cảnh Thần nhìn cổ tay cô bị Tu Tử Văn nắm chặt, đáy mắt lạnh lẽo đến độ Tô Thanh Anh còn cảm nhận được. Cô chán ghét đẩy tay anh ta khỏi người mình, quát to: 
"Anh mới là đồ khốn đó, ai cho anh chửi anh ấy hả? Không biết trước đây tôi có vấn đề gì mới nhìn trúng anh, thật chướng mắt!" 
Sau đó cô quay sang Tô Cảnh Thần, cất giọng ngọt ngào: 
"Chúng ta đi thôi!" 
Tô Cảnh Thần chưa muốn đi, siết chặt eo cô, hướng mắt về Tu Tử Văn cất giọng lạnh lẽo: 
"Lúc trước tôi đã từng nói nếu cậu làm phiền em gái tôi nữa không chỉ là đánh mà là phế hai tay của cậu đúng không nhỉ?" 
Hắn nhìn hai tên vệ sĩ cao giọng: 
"Các người biết làm gì rồi chứ?" 
Hai tên vệ sĩ liền hùng hồn bắt lấy Tu Tử Văn đá vào bụng anh ta một cái, Tu Tử Văn đau đớn khụy gối xuống đất hét lên. Một người đem tay hắn chống xuống đất rồi dùng chân đạp mạnh, hắn hét lên kinh hoàng. 
Trong trường còn lác đác vài học sinh, thấy cảnh tượng này hoảng loạn bỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tim-anh-sau-con-mua/250215/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.