Editor: TieuTieu Lâm Mẫn rất có tố chất, mặc dù hôm qua mâu thuẫn với anh cả, là do Vương Anh làm điều sai trái, nó quá tức giận. Cô ấy không phải bánh ngọt không phát ra tiếng, nhưng cũng không phải là người đàn bà chua ngoa làm bậy. Vương Anh nhìn thấy họ đưa đứa bé ra, Vương Quế Hương không chút động lòng, cô ta càng thêm tức giận, “Lẽ nào con đối với việc này có thể nói dối sao? Con cũng nhắc nhở mọi người, đừng quá coi đó là lễ vật dâng lên tổ tiên”. Vương Anh nói xong, ấm ức khóc chạy về phòng. “Mẹ, mẹ đừng quá thiên vị”. Cố Cảnh Huy cũng chạy theo. Lâm Mẫn từ hậu viện qua đó, vừa hay nhìn thấy Cố Cảnh Huy và Vương Anh mặt xấu hổ về phòng phía tây, chỉ có Vương Quế Hương mang tạp dề, đứng ở cửa bếp, có chút luống cuống không biết làm như thế nào. “Mẹ, họ sao vậy?” Lâm Mẫn từ hôm qua dâng trà, gọi Vương Quế Hương, cảm thấy thuận miệng hơn nhiều. Vương Quế Hương lúng túng trả lời, “Không có gì, không có gì, đi thôi, vào phòng ăn cơm, mẹ nấu cháo rồi”. Vương Quế Hương đưa bát cháo cho Lâm Mẫn, “Bưng qua cho Cảnh Xuyên đi”. Lâm Mẫn bĩu môi, không nhận, “Nói anh ấy ra đây ăn”. Nói xong, một mình vào nhà chính. Vương Quế Hương ánh mắt kỳ lạ nhìn Lâm Mẫn, đây là tức giận sao? Mới sáng sớm đều sao vậy, hai người con dâu một người giận hơn cả người kia.
Vương Quế Hương mệt mỏi thở dài, chỉ có thể vào phòng gọi Cảnh Xuyên ra ăn sáng. Cố Cảnh Xuyên tự đẩy xe lăn đến, ngồi trước bàn ăn, Lâm Mẫn cúi đầu ăn cháo, giống như trong mắt không nhìn thấy anh vậy. Khác với sự nhiệt tình hôm qua, hôm nay luôn lạnh lùng. Cố Đức Thành và Vương Quế Hương nhìn nhau, có chút lo lắng. Không phải là, Lâm Mẫn hôm qua chỉ là ý nghĩa nông nỗi, lúc này lại hối hận rồi? Bắt đầu ghét bỏ Cảnh Xuyên sao? Lúc bắt đầu không cho họ bất cứ hy vọng gì thì thôi. Hôm qua trà cũng uống rồi, quà của bố mẹ hai bên sau đám cưới cũng đưa rồi, lại gọi cha mẹ, cũng rất quan tâm Cảnh Xuyên, tối hôm qua hai người bọn họ vui vẻ rất lâu mới ngủ, trong nhà họ thật sự xem cô như con dâu đối đãi, nhưng đột nhiên bây giờ lại lạnh lùng như vậy, thật sự làm người khác có chút suy nghĩ không thông suốt. Lâm Mẫn ăn xong cháo muốn đi nhà bếp, Vương Quế Hương quay người đứng dậy cầm bát của cô, “Tiểu Mẫn, để đó cho mẹ, con đây Cảnh Xuyên về phòng”. “Mẹ, con đi rửa nồi, anh ấy mới không cần con đẩy”. Lâm Mẫn nhìn Cố Cảnh Xuyên một cách trống rỗng, tự mình bưng bát đi vào nhà bếp. Lâm Mẫn rời đi, Cố Đức Thành nhanh chóng nhìn chằm chằm Cố Cảnh Xuyên hỏi, “Thằng hai, đây là gì vậy? Con làm người ta không vui sao?” “Không có”. Cố Cảnh Xuyên mặt không có biểu cảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]